Ngay cả tiểu nhị ban nãy còn nhiệt tình như lửa cũng bị vẻ lề mề của Thẩm Nam Chi làm cho mất kiên nhẫn, trong quán còn đang bận rộn, hắn chưa từng thấy ai gọi món mà do dự như đang đưa ra quyết định trọng đại nào đó.
Tiểu nhị dần nhíu mày, vừa định mở miệng nói gì đó, dưới gầm bàn đột nhiên có một bàn tay đưa vào lòng bàn tay hắn vài mảnh bạc vụn, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt dường như bình thản nhưng lại mang theo vài phần cảnh cáo của Lục Văn, khiến hắn lập tức im bặt.
Thẩm Nam Chi đang chăm chú xem thực đơn không hề phát hiện ra cảnh này, cuối cùng cũng nhìn trúng một món, móng tay trắng nõn chỉ vào món đó, theo bản năng nhìn Lục Văn như đang hỏi ý kiến của hắn.
Lục Văn đã thu tay về từ dưới gầm bàn, ánh mắt vừa nhìn tiểu nhị cũng đã hoàn toàn biến mất, trên mặt không hề có chút nào mất kiên nhẫn, khi thấy ánh mắt không chắc chắn của Thẩm Nam Chi, còn rất phối hợp nghiêng người về phía trước nhìn thực đơn trong tay nàng, rồi mới đáp: "Vừa hay, ta cũng thích món này."
Thẩm Nam Chi mím môi, lúc này mới coi như quyết định được một món, nói với tiểu nhị: "Cho một phần món này."
Tiểu nhị vẫn còn nắm chặt mấy mảnh bạc vụn trong lòng bàn tay, ngẩn người nhìn Thẩm Nam Chi đang chăm chú xem thực đơn, và Lục Văn đang mỉm cười nhìn Thẩm Nam Chi.
Không biết vì sao, dường như có chút nghẹn lời.
Tiểu nhị nuốt nước miếng, vội vàng đổi sang vẻ mặt tươi cười đáp: "Vâng ạ, phu nhân cứ từ từ chọn, tiểu nhân ở đây chờ ạ."
Nghe vậy, Thẩm Nam Chi mới thả lỏng hơn một chút, do dự lựa chọn vài món, lại hủy bỏ vài món, vẫn mất một lúc mới quyết định xong.
Khi đưa thực đơn đi, mặt Thẩm Nam Chi hơi nóng, nàng biết dáng vẻ gọi món vừa rồi của mình trông rất lóng ngóng và thận trọng, trong mắt người khác tự nhiên có chút buồn cười, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên nàng có cơ hội như vậy, dù có chút mất mặt, nàng cũng không muốn qua loa lãng phí cơ hội này.
May mà tiểu nhị không có ý kiến gì về sự lề mề của nàng, nghĩ vậy, Thẩm Nam Chi cúi đầu định tìm túi tiền, muốn thanh toán rồi boa thêm cho tiểu nhị một ít.
Vừa cầm lấy một mảnh bạc vụn, Lục Văn đối diện đã nhanh tay lấy bạc ra, không nói không rằng đẩy đến trước mặt tiểu nhị.
Thấy tiểu nhị thuận tay cầm lấy bạc, Thẩm Nam Chi há miệng, vừa định nói gì đó, lại bị ánh mắt đầy ẩn ý của Lục Văn nhìn đến mức nghẹn họng.
Cho đến khi tiểu nhị cầm bạc vui vẻ xoay người rời đi, Thẩm Nam Chi mới cúi đầu nhỏ giọng giải thích: "Vì là ta đề nghị đến đây, nên bữa này phải do ta mời đệ."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp