Nghe vậy, lông mày Lục Quốc Công nhíu lại, tức giận nhìn chằm chằm Lục Văn, dường như cảm thấy khó tin việc hắn nửa đêm xông vào phòng ông ta, lại còn nhắc đến những chuyện này một cách khó hiểu: "Con hỏi điều này làm gì? Nửa đêm đến phòng ta chỉ để nói chuyện này sao?"
Chuyện trong nhà hiếm khi để Lục Văn tham gia, một là vì hắn chưa bao giờ được coi trọng, hai là trong nhà cũng không có ý định bồi dưỡng hắn. Trước đây, vì chuyện điều tra vụ án, Từ thị đã từng đề cập đến việc để Lục Văn làm, cuối cùng đổ hết công lao cho Lục Hằng.
Mà Lục Văn lại thật sự tìm ra được manh mối, điều này khiến ông ta lần đầu tiên nhận ra, đứa con trai thứ bị bỏ rơi này lại có chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ có vậy. Bây giờ Lục Hằng đã chết, nếu muốn chọn người trong nhà để nâng đỡ, thì chỉ có thể là Lục Hưng, dù thế nào cũng không đến lượt Lục Văn.
Lục Văn sao có thể không biết Lục Quốc Công đang nghĩ gì, nếu là trước đây, hắn sẽ kiên nhẫn chơi đùa với bọn họ, thời gian càng dài, dây câu càng dài, đến ngày thu lưới, tất cả mọi thứ sẽ bị lật ngược trước mặt bọn họ, cảm giác tuyệt vọng đó sẽ khiến hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Nhưng bây giờ, hắn không còn kiên nhẫn nữa.
Lục Văn khẽ mấp máy môi, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lẽo u ám: "Vậy hung thủ bị bắt, con không cần báo cho phụ thân biết, trực tiếp giao cho quan phủ là được rồi sao?"
"Cái gì?!" Lục Quốc Công sững sờ, dường như nghĩ mình nghe nhầm, "Con nói hung thủ gì?"
Trong ánh mắt lạnh lùng của Lục Văn, dường như có dục vọng cuồn cuộn, mà dục vọng đó sẽ dễ dàng nuốt chửng người ta, nhưng lại âm thầm lặng lẽ, khiến người ta khó nhận ra: "Phụ thân, cơ hội lật ngược tình thế cho Lục gia này, người nói xem, người sẽ dùng cái gì để trao đổi với con đây?"
Lục Quốc Công không tin, hung thủ mà bao nhiêu người truy lùng bấy lâu nay, vẫn không có manh mối, sao có thể trong vài ngày ngắn ngủi đã bị Lục Văn bắt được? Nhưng nhìn Lục Văn, ông ta lại không khỏi nhớ đến những gì Từ thị đã từng nói với ông ta, sau khi chưởng quầy của cửa hàng vải Hoa Ninh chết, Lục Văn đã lần theo manh mối, từng bước suy luận ra những sự việc sau đó đã được chứng minh là đúng.
Chẳng lẽ, Lục Văn đã sớm điều tra ra manh mối, nhưng lại luôn che giấu, trơ mắt nhìn Lục Hằng bị giết, biết rõ nhà tổ sẽ bị tấn công, nhưng lại không làm gì cả.
Mà những gì Lục Văn đã nói khi đó, trước là Đường Đông, sau là Lục Hằng, tiếp theo sẽ là...
Lục Quốc Công đột nhiên rùng mình, toàn thân lạnh toát, không biết là do ánh mắt vô cảm không chút hơi ấm của Lục Văn khiến ông ta sởn gai ốc, hay là vì điều gì khác, ông ta mấp máy môi, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Con muốn cái gì..."
Khóe môi Lục Văn hơi nhếch lên, thân hình khẽ động: "Con muốn phụ thân lập con làm Thế tử."
"Con đang nói bậy bạ gì vậy!" Lục Quốc Công lập tức gầm lên.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp