Lục Văn cúi đầu, mím chặt môi không nói gì, ít nhất lúc này hắn đang ngồi, nhưng nàng hơi lo lắng hắn mặc quần áo ướt lạnh sẽ bị cảm, đành phải cẩn thận mở miệng hỏi: "Bây giờ đệ thấy đỡ hơn chưa?"
"Ừm." Tiếng đáp của Lục Văn khàn khàn và trầm thấp, thực ra không tính là câu trả lời, giống như chỉ vô thức phát ra một chút âm thanh.
Cuối cùng nàng cũng lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể mình, đứng dậy nhanh chóng đi đến tủ quần áo trong phòng. Sau khi vào phòng, nàng đã quan sát cấu trúc căn phòng, tuy không có ý định lục lọi khắp nơi, nhưng vì đã trải qua thời gian ở một mình quá lâu, rảnh rỗi buồn chán, nên cũng tùy ý xem xét một chút.
Trong phòng này lại có quần áo chuẩn bị sẵn, cả nam lẫn nữ, kích cỡ có thể không phù hợp với tất cả mọi người, nhưng cũng không đến mức Lục Văn không mặc vừa.
Nàng vừa định đưa tay lấy quần áo nam trong tủ, Lục Văn đột nhiên ngẩng đầu lên tiếng: "Tẩu tẩu, đừng lấy."
Nàng sững người, quay đầu lại khó hiểu nói: "Nhưng đệ mặc quần áo ướt sẽ..."
"Không sao." Lục Văn mấp máy môi, chậm rãi hít một hơi, rồi mới nhẹ giọng nói: "Động vào quần áo ở đây, ngày mai sẽ có người biết đêm nay có nam nhân vào phòng tẩu tẩu."
Lúc này nàng mới phản ứng lại, vội vàng rụt tay về, dường như bị câu nói "có nam nhân vào" làm cho giật mình.
Nhưng rất nhanh nàng lại cảm thấy xấu hổ vì phản ứng của mình, như thể Lục Văn vào phòng nàng đã xảy ra chuyện gì không thể để người khác biết, vô cùng chột dạ, chỉ đành vội vàng đóng tủ quần áo rồi quay lại chỗ cũ ngồi xuống.
Thực ra, nàng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Lục Văn, nhưng lời đến bên miệng lại không biết bắt đầu từ đâu, trực giác mách bảo tôi rằng việc Lục Văn xuất hiện ở đây với bộ dạng này đêm nay tuyệt đối không phải chuyện gì quang minh chính đại, nhưng chuyện như vậy, làm sao hắn có thể để nàng tùy tiện hỏi một câu, liền thành thật nói cho nàng biết.
Đang do dự, Lục Văn lại là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước: "Tẩu tẩu, hôm nay, đa tạ."
Nghe vậy, nàng quay đầu nhìn hắn, Lục Văn như muốn nói lại thôi, ấp ủ hồi lâu những lời muốn nói ra, cuối cùng chỉ còn lại một câu cảm ơn, chân thành, có sức nặng, nhưng lại đầy ẩn nhẫn.
Khoảnh khắc này, nàng lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bầu không khí ái muội đáng sợ vừa rồi không còn nữa, hai người chỉ lặng lẽ ngồi ở hai bên trong phòng, cách nhau không xa không gần, yên tĩnh bình yên.
Nàng chậm rãi mở miệng: "Trước đây, đệ cũng đã từng giúp ta, hôm nay ta cũng không giúp được gì nhiều cho đệ."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp