Giọng nói của Từ thị nhẹ nhàng, từng chữ từng chữ chậm rãi nói ra, giống như một người mẫu thân hiền từ đang dịu dàng dặn dò con dâu mới.
Nhưng các khớp ngón tay dưới tay áo của Thẩm Nam Chi lại không ngừng co quắp lại dưới lời nói của Từ thị, cuối cùng nắm chặt thành quyền, lồng n.g.ự.c như bị một tảng đá lớn đập vào, ngay cả hốc mắt cũng không kìm được mà bắt đầu cay cay.
Lời nói như vậy, dù là Thẩm Nam Chi vốn luôn nhẫn nhịn cũng cảm thấy thật quá nực cười, phu quân trong ngày cưới không động phòng với thê tử, lại công khai tình tứ với kỹ nữ, đây là chuyện hoang đường đến mức nào, vậy mà đến miệng Từ thị, lại chỉ là một câu bất đắc dĩ nhẹ tênh.
Rốt cuộc là Lục Hằng bất đắc dĩ, hay là chính bà ta bất đắc dĩ.
Xung quanh dường như có người vươn cổ ra, muốn xem thử tân nương này sẽ phản bác lại như thế nào dưới những lời nói như vậy của bà, nhưng lại nghe thấy Thẩm Nam Chi thở ra một hơi, giọng khàn khàn nói: "Vâng, con dâu đã hiểu ạ."
Từ thị hơi nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười khó thấy, một tia kinh ngạc trong đáy mắt nhanh chóng tan biến, lên tiếng nói: "Đứng dậy đi, con làm quen với những người khác một chút, rồi về trước đi, hôm nay ta hơi mệt, sẽ không giữ con lại dùng bữa."
Buổi sáng, tân nương phải cùng mẫu thân của phu quân dùng bữa sáng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp