Trong đầu vẫn đang hồi tưởng lại một số điểm chính mà Lục Oanh vừa nói, đang đi vòng ra khỏi con đường nhỏ ngoài sân của Lục Oanh, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người chắn đường, sau đó trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Tẩu tẩu, thật trùng hợp, đến tìm Lục Oanh sao?"
Nàng vốn đang cúi đầu, nhất thời chưa nghe ra giọng của ai, ngẩng đầu lên mới thấy Lục Văn đang đứng trước mặt với vẻ mặt không cảm xúc.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Lục Văn nhìn thẳng vào nàng, rõ ràng trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng nàng luôn cảm thấy lời nói có vẻ khách sáo này của hắn có chút gì đó không đúng.
Nàng thấy hơi kỳ lạ, mấp máy môi, vẫn khẽ gật đầu chào hỏi: "Ừm, đến hỏi Lục Oanh một số việc, đệ cũng đi tìm muội ấy sao? Muội ấy vừa nghỉ ngơi, hay là đệ đến sau vậy."
Vừa nói, nàng dường như còn suy nghĩ một chút, khi người kia hỏi nàng tại sao không hỏi người trong nhà, sao nàng lại quên mất Lục Văn, người tiểu thúc này, nhưng nghĩ đến tình cảnh của Lục Văn và vấn đề của mình đã được giải quyết, nàng nhanh chóng cảm thấy, tự nhiên là không thể hỏi Lục Văn được.
"Hỏi... việc sao?" Lục Văn khẽ mấp máy môi mỏng, lẩm bẩm điều gì đó gần như không thể nghe thấy.
Dưới ống tay áo nàng không nhìn thấy, các khớp xương ngón tay vô thức cuộn lại nắm chặt, cho đến khi nắm chặt thành quyền, ánh mắt đã trở nên khó hiểu, trầm giọng "ừm" một tiếng, không đợi nàng nói thêm gì nữa, lại quay người bỏ đi một cách khó hiểu.
Nhờ sự giúp đỡ của bằng hữu và Lục Oanh, hai ngày nay nàng trở nên bận rộn.
Còn chưa đến nửa tháng nữa là đến Tết Trung Nguyên, cần chuẩn bị những việc phức tạp rườm rà, dù đã có manh mối, nàng cũng không dám lơ là chút nào.
Vì sáng sớm ngày mai phải thực hiện lời hứa chuẩn bị đồ ăn cho bữa tiệc của Lục Oanh, nàng đã gấp rút hoàn thành công việc của ngày mai vào hôm nay, sau một hồi bận rộn, khi trở về sân đã quá giờ Hợi.
Vì thân thể mệt mỏi cũng không có khẩu vị, nàng qua loa dùng bữa xong liền đi tắm rửa thay quần áo chỉ muốn nằm nghỉ ngơi sớm.
Hơi nước nóng mờ ảo trong gian phòng tắm, có một khoảnh khắc đầu óc nàng trống rỗng.
Mấy ngày nay vì bận chuẩn bị lễ tế, nàng bận tối mắt tối mũi, nhưng lại cảm thấy rất trọn vẹn, mặc dù đây là một công việc không được mọi người coi trọng, trong quá trình này nàng cũng ít nhiều liên tưởng đến những gì Lục Oanh nói, liệu Từ thị có phải đang cố tình gây khó dễ cho nàng hay không, người khác có phải đang chờ xem nàng mất mặt hay không.
Nhưng nàng vẫn hết lòng hết sức làm, sau khi từng việc nhỏ nhặt được hoàn thành, trong lòng cũng dâng lên cảm giác thành tựu hiếm có, trong lòng càng thêm mong chờ, chờ đến khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, những nỗ lực mà nàng đã làm, liệu có được mọi người nhìn thấy, liệu có được công nhận hay không.
Có lẽ nàng vẫn luôn là hạt bụi nhỏ bé không ai hay biết trên thế gian này, nhưng ai mà chẳng muốn bản thân mình tỏa sáng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp