Nếu không có lời nhắc nhở của người đó, nàng chắc chắn sẽ không có can đảm mạo muội đến làm phiền Lục Oanh như vậy, nhưng lúc này thấy thái độ của Lục Oanh không hề bài xích, trong lòng nàng mới hơi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy người đó thật sự đã tìm cho nàng một biện pháp cực kỳ tốt.
Vào trong phòng, nàng không dám nhìn ngắm phòng khuê nữ của thiếu nữ quá nhiều, hơi dè dặt ngồi xuống trước bàn, liền nhỏ giọng nói: “Không biết muội thích gì, ta mang một ít quà tặng cho muội, mong muội đừng chê.”
Nói xong, Xuân Hạ và Thu Đông liền mở tấm vải trên khay ra, đưa đến trước mặt Lục Oanh.
Lục Oanh liếc nhìn sang một cái, trong khay là một số trang sức và phấn son của nữ tử, không phải là vật gì quý hiếm, nhưng cũng có thể thấy không phải là hàng rẻ tiền dùng để qua loa cho xong chuyện.
Lục Oanh khẽ gật đầu, ra hiệu cho nha hoàn nhận đồ, trên mặt lại không có nhiều vui mừng, ngược lại là nghi hoặc: “Tẩu tẩu sao phải khách sáo như vậy, khiến người ta ngại quá.”
Nàng không giỏi làm những việc này, cũng may là Lục Oanh không nói thẳng ra sự tầm thường của nàng, cũng không tỏ vẻ cao quý của tiểu thư Quốc Công phủ để chế nhạo nàng. Nàng tự biết Lục Oanh không thiếu những thứ này, nhưng nàng thực sự không nghĩ ra được nên tặng gì cho nàng ấy, vẫn hơn là đến tay không.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp