Một vị tiểu thư dung mạo tầm thường, chẳng có tài cán gì.
Lục Văn hơi nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào khuôn mặt đang khóc như mưa của người nữ nhân này.
Đôi mắt long lanh như đá hắc diệu thạch ẩn hiện trong đôi mắt đỏ hoe, đuôi mắt hơi xếch lên, mang theo vẻ quyến rũ ngay cả khi không cười. Hàng mi dày lấp lánh những giọt nước mắt, những giọt nước mắt lăn dài trên má, như thể quyến luyến làn da trắng nõn của nàng, mãi không chịu rơi xuống hoàn toàn, giống như ánh sáng tỏa ra từ khuôn mặt mềm mại. Phụng quan hà bí dường như bị lu mờ bởi khuôn mặt xinh đẹp đang khóc nức nở này. Chiếc mũi nhỏ nhắn, cằm tròn trịa, cùng đôi môi mềm mại bị nàng cắn chặt.
Dù nhìn thế nào cũng không thấy liên quan gì đến bốn chữ “dung mạo tầm thường”.
Vẻ mặt thờ ơ của Lục Văn dần trở nên bồn chồn.
Lần đầu tiên có người rơi lệ trước mặt hắn, hắn lại không thể cười nổi.
Hắn thích nghe người ta khóc lóc van xin, thích xem người ta đau khổ đến phát điên, càng thích xem người ta giãy giụa trong tuyệt vọng khi bị đau khổ dày vò.
Nhưng người nữ nhân này khóc quá yên lặng.
Rõ ràng nàng rất khó chịu, rất đau khổ, thậm chí sợ hãi đến mức cả người run rẩy, nàng nên biểu hiện thú vị hơn chứ, không phải là khóc lặng lẽ như vậy.
Làm thế nào để nàng khóc to hơn?
Một ý nghĩ kỳ lạ đột nhiên nảy ra trong lòng Lục Văn, nhưng điều này lại khiến tâm trạng hắn càng trở nên u ám hơn.
…
Thẩm Nam Chi bị ánh mắt lạnh lẽo của Lục Văn nhìn đến mức tê dại cả người, nàng thả lỏng hàm răng, định mở miệng hỏi thân phận của hắn, nhưng vừa thả lỏng một chút, lại cảm thấy giọng mình như sắp khóc, lại theo bản năng cắn chặt môi.
Sự im lặng c.h.ế.t chóc bao trùm căn phòng tân hôn được trang hoàng lộng lẫy, như thể xé toạc một bầu không khí kỳ lạ.
Không biết trôi qua bao lâu, người nam nhân trước mặt mới thu hồi ánh mắt như hổ đói, khi quay đầu, đuôi mắt vẫn lạnh lùng như phủ sương, nhưng lại nhìn về phía đĩa táo tàu nhỏ trên bàn tròn trong phòng.
Thẩm Nam Chi thở phào nhẹ nhõm, nàng thậm chí còn cảm thấy hai má mình nóng bừng như lửa đốt.
Trong lúc thở dốc, người nọ đã chậm rãi bước đến bàn, những ngón tay trắng nõn như ngọc cầm lấy mép đĩa, bưng đĩa táo tàu lên, khóe môi căng thẳng cuối cùng cũng nhếch lên một nụ cười mờ nhạt: "Vì huynh ấy đêm nay không đến, vậy ‘táo’ sinh quý tử này, ta sẽ thay huynh ấy hưởng dụng. Tân hôn vui vẻ, tẩu tẩu."
Thẩm Nam Chi mở to mắt, theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng người nọ đã quay người lại trước, sau khi nói xong câu này, bưng đĩa táo tàu sải bước rời khỏi phòng tân hôn.
Mãi đến khi xung quanh không còn chút động tĩnh nào nữa, Thẩm Nam Chi mới chợt nhận ra, người vừa rồi gọi Lục Hằng là “huynh ấy”, lại gọi nàng là “tẩu tẩu”, vậy hắn chính là đứa con bị bỏ rơi mà Lục gia tìm lại được lúc mười ba tuổi, đệ đệ của Lục Hằng, tiểu thúc của nàng.
Một tiểu thúc lại dám xông vào phòng tân hôn, vén khăn hỷ của tẩu tẩu trong đêm tân hôn của huynh trưởng.
Lục Văn, sao hắn lại dám!
Không biết ngồi ngây người trong căn phòng tĩnh mịch bao lâu, Thẩm Nam Chi mới dần hồi phục sau cơn kinh hãi vừa rồi.
Nàng chậm rãi đứng dậy, đi đến trước bàn trang điểm.
Trong gương đồng là một khuôn mặt mà ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy có chút xa lạ, tinh tế, xinh đẹp, dù đuôi mắt đỏ hoe, môi dưới hơi sưng, trên gò má trắng nõn vẫn còn vương những giọt nước mắt chưa khô, nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy đây là lần nàng được trang điểm đẹp nhất từ trước đến nay.
Nhưng câu nói vừa rồi của Lục Văn đã đánh tan giấc mơ của nàng: "Trông... cũng chẳng ra sao cả."
Thẩm Nam Chi chậm rãi tháo bỏ phượng quan, cơn đau nhức ở cổ dần tan biến, nhưng nỗi chua xót trong lòng lại không ngừng lan rộng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp