Thẩm Nam Chi sững người, dường như có hơi nóng dần lan ra tai, câu hỏi bất chợt của Lục Văn khiến nàng có chút khó hiểu, hơn nữa câu hỏi này có chút riêng tư, nhất thời nàng không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Ngay sau đó, Lục Văn cụp mắt xuống, lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "Mùi m.á.u tanh trên người tẩu tẩu đã hết rồi."
Thẩm Nam Chi lúc này mới phản ứng lại, nhưng lại càng thêm xấu hổ.
Lục Văn vẫn chỉ là một thiếu niên, hắn cứu nàng khỏi tên say rượu, đã chứng minh được nhân phẩm của hắn, mà nàng lại là tẩu tẩu của hắn, hắn sao có thể mạo phạm nàng.
Hắn vừa g.i.ế.c tên say rượu đó, tuy phần lớn m.á.u b.ắ.n lên người nàng, nhưng chắc hắn cũng dính chút máu.
Thẩm Nam Chi cụp mắt che giấu vẻ mất tự nhiên trong mắt, nhưng nghĩ đến đối mặt là Lục Văn, không biết tại sao, lại thêm chút tự tin, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Là bồ kết tự làm, tuy không phải thứ gì quý giá, nhưng quả thật có tác dụng tẩy sạch vết bẩn, khử mùi lưu hương, nếu đệ cần, ta sẽ vào phòng lấy cho đệ."
Chuyện làm bồ kết là do Thẩm Nam Chi hồi nhỏ học được khi cùng Thôi Anh Tú làm việc ở phòng giặt đồ.
Trong phòng giặt đồ có một người tự mình nghiên cứu chế tạo ra một loại bồ kết, quần áo giặt sạch sẽ lại thơm tho, lúc đó người ấy được quản sự khen ngợi rất nhiều, ngay cả chủ tử ở trên, mỗi lần nhìn thấy quần áo người ấy giặt, cũng sẽ vì vui vẻ mà thưởng thêm tiền công cho người ấy.
Đối với điều này, Thôi Anh Tú cực kỳ bất mãn, bà cho rằng người ấy đang giở trò, mọi người đều giặt số lượng quần áo như nhau, vậy mà người ấy lại được thêm tiền công, vì vậy đã liên kết với những người làm khác trong phòng giặt đồ để cô lập và bắt nạt người ấy.
Thẩm Nam Chi khi còn nhỏ không hiểu được sự cạnh tranh giữa người lớn, nàng chỉ cảm thấy tò mò, cũng rất thích mùi hương đó, vì vậy thường xuyên nhân lúc mẫu thân không có mặt để thử gần gũi với người ấy, muốn học cách làm bồ kết.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp