- Ban nãy , em là đang suy nghĩ gì đó nên ngủ quên phải ko?
- Hửm?
- Ý chị là... Em .. Gặp ác mộng ấy ?
- Ừm , ác mộng tồi tệ !
- Liên quan đến chị phải ko?
Tử Khuynh bất ngờ trước câu hỏi này.
- Sao cô biết ?
Hoàng Vi mặt đượm buồn đi
- Em nói mớ là em hận chị ! Chị ..
- Tốt nhất đừng quan tâm làm gì , đi ngủ đi đã muộn lắm rồi !
Tử Khuynh bỏ đi , Hoàng Vi níu lại
- Tối nay.. Ưʍ.. Cho phép chị ngủ với em nhé ?
Câu hỏi này làm Tử Khuynh sửng sốt, cô ko thể nào ngờ trước việc này .
- Cô bị loạn óc à ? Đi về phòng cô mà ngủ đi!
Tử Khuynh thẳng thừng từ chối
- Một đêm thôi ! Chị ... Rất nhớ lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau !
" tại sao cô ta lại nghĩ đến thứ mình vừa gặp chứ, chẳng lẽ là điềm báo ? "
- Tôi ko nhớ gì hết ! Ngủ ngon
- Ít ra em có thể niệm tình chút được ko ? Chị sẽ cấp cho Thế Long 2 viên đan vàng 1 tháng! Chị hứa !
- Nếu chỉ có vậy thì đc!
Hoàng Vi vui mừng bám theo Tử Khuynh , lòng cô vẫn buồn liu điu là Tử Khuynh lại quan tâm tới Thế Long quá nhiều , chỉ liên quan tới Thế Long Tử Khuynh đã đồng ý , hai người họ ko phải anh em ruột Thế Long lại hết mực yêu chiều nàng điều này làm cô lo.. Lo rằng hai người họ ko đơn thuần là anh em bth . Vì vậy cô phải bám lấy Tử Khuynh tách hai người ra , nghe ko thuận tai chút nào nhưng đó là cách duy nhất mà vẫn có lợi cho cả 3.
Hoàng Vi nhảy lên giường nằm trước để Tử Khuynh đi tắt đèn . Vừa ngả mình nằm , Hoàng Vi đã ôm ghì lấy Tử Khuynh
- Em thật thơm! Ôm rất thích !
- Cô bảo ngủ chứ ko ôm , biến sang bên kia đj !
- Ứ ha , người ta luyện đan mất công sức lắm đâu có thể đổi dễ dàng như vậy . Em quên chị là một doanh nhân sao?
Hoàng Vi ôm eo Tử Khuynh cười khì khì
- Hai mặt đó đều yêu em hết đấy !
- Ngủ đi bớt lảm nhảm!
- Xoay người lại đi ! Ôm vậy ko thích !
Tử Khuynh ko hiểu đầu óc người này có bị ảnh hưởng ban nãy vì dập mông ko, người ta là đang ghét cô đấy .
- Ôm vậy đủ rồi , ko thì biến !
Hoàng Vi méo miệng ko đòi hỏi gì , dựa vào hơi ấm này làm cô cảm thấy bình yên vô cùng
Cô nhận ra là người này gầy hơn bề ngoài nhiều , thương người vậy mà người ta phũ mình , Hoàng Vi cô Giờ thấm thía như thế nào .
- Ngủ ngon , tiểu muội !
Hoàng Vi nói câu này bất giác nghĩ người kia đã ngủ , nhưng cô đâu biết người kia từ nãy giờ vẫn thức cơ chứ.
" tiểu muội ? Vẫn là xem mình là muội muội ha! "
*tác giả đau lòng thay:(*
Sáng ngày hôm sau .. Có lẽ cũng trưa rồi