Giọt nước mắt xoẹt qua gò má Thẩm Đồng, rơi xuống mu bàn tay của Tịch Diêm đang đè lên vai của Thẩm Đồng. Nhiệt độ nước mắt ngấm vào da làm Tịch Diêm có loại cảm giác bỏng rát.
Toàn bộ sự điên cuồng đều bị giọt nước mắt này cuốn sạch bách, hết thảy cảm xúc hỗn loạn cùng tâm tình mất khống chế và bức tường bao quanh trái tim mà hắn cho là vững như tường đồng vách sắt lại không thể hứng chịu được một giọt nước mắt... Chỉ cần một giọt nước mắt liền sụp đổ toàn bộ.
Tịch Diêm sau khi khôi phục lí trí thì chỉ còn lại hoảng loạn cùng căng thẳng, tư duy thậm chí đình chỉ vài giây, một bên ôm Thẩm Đồng một bên liên tục hỏi "Làm sao vậy?"
Đau.
Tong đầu Thẩm Đồng chỉ còn lại đúng một chữ, theo bản năng ôm bụng, cảm giác như hô hấp cũng mang theo đau đớn như bị lửa đốt. Lông mi vốn dài dưới ánh đèn nghiêng càng thêm dài, run rẩy dưới bóng tối làm tâm người nhìn như bị bóp chặt cũng run lên theo.
"Bảo bối đau chỗ nào?" Sự trấn định của Tịch Diêm trong ngày thường không biết đã bị quăng đi chỗ nào, nhìn phía dưới Thẩm Đồng xác định không có chảy máu, liền nhẹ nhàng đụng một cái lên bụng Thẩm Đồng ôm chặt "Có phải ở chỗ này không?"
Đáng tiếc Thẩm Đồng đã đau đến độ ngoài việc đứt quãng kêu đau thì căn bản không trả lời lại. Mà từng tiếng kêu đau đớn kia lại giống như đao nhọn đâm vào ngực Tịch Diêm, làm hắn đau đớn, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên, lại cố tình không biết phải làm sao, tiếng nói khàn đục "Bảo bối, đừng làm ta sợ..."
Người hắn yêu nhất, quan tâm nhất đang yếu ớt hướng hắn cầu giúp đỡ, mà hắn lại bó tay toàn tập. Đối mặt điều này, bất luận người nào đều cảm thấy khó thở cùng hỏng mất, đủ để làm cho nam nhân mạnh mẽ nhất vì nó mà sụp đổ.
Càng quan trọng là..... Đối phương bị như vậy là do mình.
Loại cảm giác đó giống như cả người bị dội dầu, âm thanh lửa đốt vang lên lách tách bên tai, lại một bước rơi vào vực sâu băng lãnh.
Lại có thêm hai giọt nước mắt từ đôi mắt mở to mờ mịt của Thẩm Đồng rơi xuống, tầm mắt của hắn hoàn toàn mơ hồ, ý thức cũng mơ hồ, đem cơ thể cuộn thành hình con tôm, bộ dáng như động vật nhỏ bị thương. Sự việc vừa mới trải qua cùng đau đớn toàn thân lúc này làm hắn giống như vừa mới được vớt từ nước ra, tóc đen đảo mắt liền ướt đẫm mồ hôi, từng sợi bết vào trán, cũng xõa lung tung ở trên giường, màu sắc đen kịt như mực đem người bị vây bên trong càng trở nên gầy gò tái nhợt. Trước khi hôn mê, vô ý thức mà đưa tay bắt lấy vạt áo Tịch Diêm, giống như nắm được khúc cây cứu mạng.
Cũng đồng thời bắt được nơi m3m mại nhất trong lòng Tịch Diêm.
Tịch Diêm chỉ cảm thấy trái tim như bị cánh tay kia xuyên qua, đâm thành từng mảnh nhỏ, mãi đến vài giây sau mới run rẩy đem Thẩm Đồng ôm lấy, đưa hắn đi chữa bệnh. Nhưng giờ khắc này bộ dáng Thẩm Đồng quá mức chật vật, áo sơ mi miễn cưỡng có thể ra ngoài, quần lại bị lôi kéo đến vụn nát, ngay cả một tấc da thịt của người yêu Tịch Diêm cũng không muốn để người khác thấy, cắn răng quyết định trước tiên giúp Thẩm Đồng tẩy rửa cùng thay y phục.
May mà Tịch Diêm còn chưa kịp bắn bên trong, quá trình thanh tẩy không quá rườm rà. Miệng huyệt nho nhỏ mặc dù không có chảy máu nhưng vẫn bị xước nhẹ cùng sưng đỏ, Tịch Diêm cẩn thận từng tí một thoa thuốc lên miệng huyệt, làm Thẩm Đồng đang ngủ co rúm lại, phát ra một tiếng nghẹn ngào nho nhỏ.
Trước khi hôn mê hắn sớm không còn khí lực kêu đau, chỉ còn có thể nghẹn ngào như ấu thú, âm cuối khàn khàn phảng phất như mang theo tiếng khóc, lại giống như là cầu xin, làm tâm đã nát vụn của Tịch Diêm một lâng nữa bị cắt vụn, liên tục lặp lại không có điểm dừng.
Mặc y phục cho Thẩm Đồng xong, Tịch Diêm sử dụng tốc độ không tưởng ôm Thẩm Đồng lao nhanh ra đường, cuối cùng cũng đến phòng chữa bệnh trước khi đóng cửa. Sự đau đớn của Thẩm Đồng mơ hồ biến mất, thần sắc dần dần bình tĩnh lại, lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra. Bác sĩ lần lượt kiểm tra không có kết quả, liền hướng Tịch Diêm tỉ mỉ hỏi thăm một ít tình hình ăn uống của Thẩm Đồng, bước đầu phán đoán viêm dạ dày cấp tính.
Sở y tế còn có một máy siêu âm trắng đen, mặc dù các phương diện không bằng CT, nhưng có thể đúng lúc phát hiện tổn thương về nội tạng, vì vậy để phòng ngừa vạn nhất, liền cho Thẩm Đồng siêu âm kiểm tra một lần, nhìn xem có khối u hay không.
Siêu âm xong các bác sĩ rời khỏi phòng bệnh đi lấy kết quả, chỉ để lại người nhà bên cạnh chăm sóc bệnh nhân. Tịch Diêm nhìn gương mặt ngủ say của Thẩm Đồng không nháy mắt, loại cảm giác hoảng loạn dâng lên trong tim từ đầu đến cuối không hề biến mất, thậm chí còn đang không ngừng mở rộng, liền cúi người xuống, cẩn thận ôm vai hắn.
Thân thể người trong lòng vốn hơi gầy giống như lại gầy thêm không ít, cho dù cách một lớp chăn cũng có thể nhìn thấy được xương vai. Tịch Diêm theo bản năng nắm chặt tay, muốn truyền cho hắn chút ấm áp, lại sợ làm đau hắn, liền thả lỏng một chút.
Chỉ có ôm hắn, cảm nhận được nhiệt độ cùng hô hấp nhẹ nhàng của hắn, Tịch Diêm lo lắng cùng sợ hãi mới thoáng bình phục lại, ngoài ra toàn bộ đều là đau lòng cùng hối hận.
Nhưng mà ôm Thẩm Đồng không bao lâu, liền nhìn thấy bác sĩ nhẹ nhàng mở cửa đi vào, một mặt nghiêm túc ra hiệu cho hắn ra ngoài, dẫn hắn đến phòng cách vách.
Lời kế tiếp của bác sĩ làm cả người Tịch Diêm đều ngây dại.
"... Đau đớn không phải do viêm dạ dày hay khối u, mà bởi vì mang thai dẫn đến phản ứng không tốt" Hai bác sĩ hiển nhiên cũng đối với chuyện này cảm tháy kinh ngạc, vì vậy ngữ khí hết sức chăm vhus cùng cẩn thận "Mang thai vốn cần phải đặc biệt chú ý, không cẩn thận rất dễ dẫn đến đau bụng, xuất huyết, thậm chí là sảy thai."
Bác sĩ chỉ vào một điểm trên hình chụp "Cái này chính là túi mang thai trong bụng hắn, hơn nữa bên trong đã hoài thai nha. Chúng ta đã nghiên cứu phỏng đoán rất lâu, xác định thai đã thành hình, đại khái là được một nửa. Tuy rằng nó còn rất nhỏ, từ hình dáng không thể nói là phôi thai, nhưng đã hình thành bộ phận tim cùng đại não, chỉ cần một tháng nữa có thể nhìn được bộ dáng, ngay cả ngón tay cùng ngón chân cũng nhìn thấy được rõ ràng..."
Tịch Diêm sững sờ nhìn hình dáng nho nhỏ của phôi thai, nửa ngày mới tìm lại được suy nghĩ của mình, nhớ lại ngày hắn lần đầu tiên chiếm được Thẩm Đồng, không sai biệt lắm khoảng 5 tuần trước.
"... Đại khái hắn là người song tính, ta trước đây cũng từng tiếp xúc qua những vụ như vậy" Bác sĩ cao tuổi còn nghiêm túc nói "Nếu thời kì đầu điều dưỡng tốt, vẫn có thể thận lợi sinh bảo bảo..."
Vấn đề bảo bảo mà thầy thuốc mới nói không bao lâu liền hoàn toàn không đáng nhắc tới..... Bởi vì người xảy ra vấn đề đầu tiên lại là người lớn!
Tịch Diêm trở lại phòng bệnh liền nhạy cảm ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, tâm chùng xuống, lập tức vén chăn lên, chỉ thấy ga trải giường trắng tinh dưới thân Thẩm Đồng không biết từ lúc nào đã nhiễm một màu đỏ tươi chói mắt, mùi máu tanh càng ngày càng nồng nặc, mà Thẩm Đồng sắc mặt trắng bệch nằm ở phía trên, chỉ im lặng nằm đó, yên tĩnh như một sợi lông chim sẽ bị ngọn gió thổi bay đi.
Thời khắc này, Tịch Diêm như không hề cảm thấy ngực đối phương phập phồng, trong nháy mắt sắc mặt Tịch Diêm so với Thẩm Đồng còn tái nhợt hơn, keo lấy tay Thẩm Đồng, từng chữ run rẩy thoát ra khỏi miệng "Đồng Đồng, Đồng Đồng..."
Lúc trước Tịch Diêm tiêm thuốc an thần cho Thẩm Đồng, đối với người bình thường vô hại nhưng đối với dựng phu lại hàn toàn bất đồng. Hơn nữa trước khi đến bệnh viện còn cưỡng bách l@m tình, kém chút liền làm đến cùng, trực tiếp dẫn đến dấu hiệu sảy thai. Cứ cho là Tịch Diêm chỉ để ý đến an nguy của người lớn, căn bản không có ý tứ giữ lại hài tử, mà cho dù có sảy thai hay không, đều đối với cơ thể người lớn tạo thành thương tổn rất nặng. [… Bảo Bảo, Đồng Đồng của tôi