Sau Khi Xem Mắt Cùng Nam Thần E Chương 55: Thử

[Cập nhật lúc: 19:43 09/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Sau Khi Xem Mắt Cùng Nam Thần E - Chương 55: Thử với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Lục Tín Nhiên và Vệ Tân Dao bị những lời của Úc Ninh làm cho tức giận thấy rõ.

Có điều Vệ Tân Dao vẫn phải duy trì giáo dưỡng tốt đẹp của mình, miễn cưỡng giữ nụ cười trên mặt, nhưng nhìn vô cùng gượng ép.

Nhìn theo góc độ này, Úc Ninh là đứa trẻ không biết nghe lời.

Rất không vừa mắt.

Sắc mặt Lục Tín Nhiên âm trầm, hừ lạnh một tiếng, có lẽ ông cảm thấy nói chuyện với Úc Ninh nữa là đang tự hạ thấp mình, bèn đứng dậy nói, "Đã như vậy thì không cần nói tiếp nữa."

"Tôi sẽ không đồng ý việc cậu và Lục Quyện ở bên nhau."

Lục Vinh thầm tặc lưỡi, đưa mắt nhìn vẻ mặt của Úc Ninh lúc này.

Úc Ninh không bất ngờ trước lời nói của Lục Tín Nhiên, chỉ là sự phản cảm cậu dành cho ba mẹ Lục Quyện ngày càng mãnh liệt.

Cậu lắc đầu: "Cháu đã nói rồi, cô chú không thể kiểm soát suy nghĩ của anh ấy."

"Cũng như so sánh anh ấy với anh Lục từ nhỏ đến lớn." Úc Ninh dừng lại, có chút áy náy nhìn Lục Vinh.

Úc Ninh thật sự không tình nguyện nói những lời này.

Cậu muốn tôn trọng ba mẹ Lục Quyện, nhưng bây giờ không phải là lúc cậu bày tỏ sự tôn trọng của mình.

"Cậu... Cậu nói nhăng gì đấy?" Lục Tín Nhiên vốn định đi thẳng lên lầu, nghe Úc Ninh nói vậy thì dừng bước.

Vệ Tân Dao lập tức đứng lên đỡ ông.

Úc Ninh hít sâu một hơi, "Lục Quyện là một cá thể độc lập, ngay từ khi sinh ra đã không thể so sánh với người khác. Anh ấy có cá tính, chính kiến và cuộc sống của riêng mình. Đúng, đúng là cô chú đã sinh ra và nuôi nấng anh ấy, có quyền giáo dục anh ấy thành người."

"Nhưng thấy cô chú như vậy, cháu đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn khi lớn lên không có ba mẹ, bởi có một số người không xứng làm ba mẹ."

"Nếu có một ngày, anh Lục không còn ưu tú và xuất sắc, cô chú cũng sẽ không còn yêu thương anh ấy nữa sao?"

Úc Ninh cảm thấy được sinh ra trong gia đình như vậy là bất hạnh của Lục Quyện, cũng là bất hạnh của Lục Vinh.

"... Nếu không chịu sự bức bách của cô chú từ nhỏ, Lục Quyện có thể sẽ càng ưu tú hơn bây giờ."

Nhưng không sao cả, hiện tại Lục Quyện đã rất xuất sắc, cũng rực rỡ đến chói mắt, rực rỡ đến độ rất nhiều người đã nhìn thấy hắn, công nhận hắn.

Hắn đã không còn là một Lục Quyện liều mạng chứng minh bản thân nữa.

Không rõ có phải Lục Tín Nhiên và Vệ Tân Dao tức giận đến lặng người hay không, suốt nửa ngày không lên tiếng.

Từ nhỏ đến lớn bọn họ ôm rất nhiều kỳ vọng đối với Lục Quyện, thực chất cũng bởi vì Lục Vinh quá ưu tú nên họ mới mong đợi sự ra đời của Lục Quyện. Chỉ là đứa con trai này không tốt như trong tưởng tượng của bọn họ, nhưng không sao, nếu họ đã sinh ra thằng bé, ắt có nghĩa vụ khiến thằng bé tốt đẹp hơn.

Nhưng cố tình Lục Quyện lại trưởng thành lệch với suy nghĩ của họ.

Bà nội Lục cũng từng nói phương pháp giáo dục của họ không đúng.

Nhưng rõ ràng là giống nhau, dựa vào cái gì mà Lục Vinh tài giỏi như vậy, còn Lục Quyện lại không được?

Ở trong mắt bọn họ, Lục Quyện nên giống với Lục Vinh.

"... Sao chúng ta lại không thương yêu nó chứ?" Vệ Tân Dao siết chặt cánh tay Lục Tín Nhiên, nhìn về phía Lục Vinh.

Nếu như Lục Vinh cũng rất bình thường... Bọn họ sẽ làm sao?

Có còn mong chờ Lục Quyện chào đời không?

Cho dù có sinh Lục Quyện ra, bà có còn bất công như vậy không? Có đối xử với Lục Quyện nghiêm khắc đến thế không?

Bà không nghĩ ra được.

Không có ai cho bà câu trả lời cả.

Úc Ninh không muốn nói thêm, nếu không phải Lục Quyện đang trên đường đến đây, cậu đã trực tiếp ra về rồi.

"Ba mẹ sẽ."

Người phá vỡ sự im lặng là Lục Vinh vốn đang vờ làm việc.

Lục Vinh tháo kính ra, ngẩng đầu nhìn Lục Tín Nhiên và Vệ Tân Dao, như nhớ ra điều gì: "Trước đây con cũng rất ham chơi."

Vệ Tân Dao sững sờ.

"Trước khi có Lục Quyện, ba mẹ còn nhớ không? Con nói rồi, con không muốn có em trai, nhưng ba mẹ vẫn nhất quyết muốn sinh."

"Ba mẹ nói con rất tài giỏi, vậy thì em trai con cũng sẽ tài giỏi."

"Còn con là anh trai, cần phải ưu tú hơn nữa."

"Vì có em, con cần phải trở thành một người trưởng thành, nhạy bén, thành thục, xuất sắc, chăm học, giống như một con robot không có cảm xúc."

Lục Vinh chua chát cười, "Chẳng phải từ lúc ấy ba mẹ đã không cân nhắc đến cảm nhận của con sao? Nếu như đó là tình yêu của ba mẹ vậy thì con xin lỗi, từ nhỏ đến lớn con chưa từng cảm nhận được."

Những lời của Lục Vinh không nghi ngờ gì đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng Vệ Tân Dao và Lục Tín Nhiên.

Úc Ninh có chút kinh ngạc nhìn Lục Vinh, đối phương sau đó lại đeo kính vào, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng màn hình máy tính, có lẽ là chú ý đến ánh mắt của cậu, ngẩng lên nháy mắt một cái.

Úc Ninh: "..." Không thể nhìn ra được có phải đang diễn không.

Lục Tín Nhiên há miệng, lời nói nghẹn ở cổ họng chưa kịp thành lời, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng dừng xe.

Chiếc xe dường như va phải cổng sắt, phát ra tiếng kêu chói tai.

Khi Lục Quyện bước vào, trong phòng khách im lặng đến lạ thường.

Vệ Tân Dao dựa vào Lục Tín Nhiên, trông như bị đả kích nặng nề, mà Lục Tín Nhiên cũng sầm mặt đứng sững một chỗ, nhìn kỹ có thể thấy ông có chút đứng không vững, hai chân cũng đang run rẩy.

Lục Vinh thì vẫn như bình thường, nghiêm túc gõ máy tính, như thể mọi chuyện vừa phát sinh không hề liên quan đến anh.

Úc Ninh đối mắt với Lục Quyện, cậu mỉm cười, đưa tay ra với hắn.

Lục Quyện đanh mặt, không nói một lời, gấp gáp đi về phía trước vài bước, nắm lấy tay Úc Ninh: "Không sao chứ?"

Úc Ninh lắc đầu, chậm rãi đan năm ngón tay với Lục Quyện, "Chúng ta về nhé?"

Dường như cậu chỉ có chờ Lục Quyện đến với cậu mà thôi.

Cũng không đề cập với Lục Quyện những gì vừa mới xảy ra.

Có lẽ Lục Tín Nhiên đã nhìn thấy dáng vẻ ấy của hai người, lập tức muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy con trai cả còn ngồi vững vàng ở đó, hừ lạnh một tiếng, tập tễnh để Vệ Tân Dao đỡ lên lầu.

Thấy thế, Úc Ninh thở dài, trìu mến nhìn gò má Lục Quyện.

Hẳn là Lục Quyện rất gấp, đầu tóc rối bù, còn mặc bộ đồ ngủ cài nhầm cúc, mặc dù không ảnh hưởng chút nào đến ngoại hình của hắn, nhưng thoạt nhìn có chút buồn cười, có lẽ vừa rồi hắn đã vội vàng xông vào, lồng ngực vẫn đang phập phồng dữ dội, sắc mặt khó coi.

Úc Ninh vươn tay, xoa xoa đỉnh đầu Lục Quyện, kìm lòng không được mà chạm đôi môi lên gò má hắn.

Lục Quyện của cậu, sao lại tốt đẹp như vậy.

Lục Quyện hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, không hề bất mãn với động tác của Úc Ninh mà còn cảm thấy an tâm.

Hắn nghiêng đầu, muốn bắt giữ đôi môi Úc Ninh.

"Khụ khụ khụ." Mắt thấy cảnh tượng sắp không còn xem được nữa, hai cái đứa này chẳng thèm coi anh ra gì, Lục Vinh nhịn không được nữa, "Hai đứa có coi anh là người không đấy?"

Lúc này Úc Ninh mới bắt đầu ngại ngùng, thiếu chút nữa vùi cả mặt vào hõm vai Lục Quyện.

Nhớ tới những gì Lục Vinh nói, cậu đột nhiên cảm thấy, Lục Quyện có một người anh trai như vậy thật sự là...

"Đợi anh lấy điện thoại ra rồi hẵng hôn nào, anh quay video lại." Lục Vinh nói xong liền mở điện thoại ra nhắm vào bọn họ.

...Rất may mắn.

Úc Ninh xin phép rút lại suy nghĩ ấy.

Lục Quyện chớp mắt: "Quay lại để nửa đêm ngồi khóc cho kiếp độc thân của mình à?"

Lục Vinh tặc lưỡi: "Sao dám nói chuyện với anh trai thế hả? Hỏi em dâu xem, vừa rồi biểu hiện của anh có đáng khen không? Diễn ổn không?"

Úc Ninh: "..."

Úc Ninh im lặng một lúc: "Diễn rất tốt ạ."

Cậu không đoán được Lục Vinh rốt cuộc là thực hay diễn.

Lục Vinh hài lòng gật đầu.

Lục Quyện liếc xéo anh một cái.

Vừa rồi để thể hiện sự ngầu lòi tuyệt vời của mình, Lục Vinh đã gọi thẳng cho Lục Quyện, tất nhiên Lục Quyện cũng đã nghe những gì anh nói từ đầu đến cuối.

Không thể không nói... Lục Vinh diễn rất chân thật.

Có điều ba mẹ không thương anh em họ đến vậy cũng là thật.

Họ thậm chí còn không nhớ rõ lúc nhỏ Lục Vinh chưa bao giờ ham chơi, cũng quên bén chuyện Lục Vinh mới chính là người mong chờ sự xuất hiện của em trai nhất trong nhà.

Đến bây giờ Lục Quyện vẫn còn nhớ, Lục Vinh viết trong nhật ký mẫu giáo là "zhangdayaodangbadaozongcai."

(*) Là gì mình cũng không biết

Truyện mới