"Hay là, chờ thêm một ngày nữa?" Tần Tiêu vắt óc suy nghĩ, chỉ để tìm lý do không phải về nhà. Thành thật mà nói, nếu không phải vì Lục Tắc Viễn nói rằng duy trì tình trạng này có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, cậu chắc chắn không muốn quay về.
"Chờ một ngày nữa?" Lục Tắc Viễn nhướng mày.
"Lục Tắc Viễn, cậu không phải là sinh viên giỏi sao? Chỉ một ngày thôi, cậu hỏi thử thầy giáo của cậu xem, có khi nào họ biết trường hợp nào giống như tôi không. Tôi cũng sẽ tự tìm cách....." Tần Tiêu giải thích. "Dù có về nhà, cha tôi cũng chỉ dẫn tôi đến bác sĩ dành cho người, không thể nào đưa tôi đi gặp bác sĩ thú y được. Hơn nữa, không chắc cha tôi sẽ tin chuyện tôi biến thành chó Husky, thậm chí còn có thể cảm thấy mất mặt mà không nhận tôi nữa. Dù sao, nhà tôi cũng đông con."
Nói đến đây, giọng Tần Tiêu nhỏ dần: "Đến lúc đó, nếu cha tôi không cần tôi, cậu cũng không cần tôi......."
"Dừng, dừng ngay!" Lục Tắc Viễn cắt ngang, thẳng tay bóp miệng Tần Tiêu lại. "Mấy lời kiểu này đừng nói ra, cố ý khiến tôi tức giận phải không?"
"Không có, tôi chỉ là.... chỉ là sợ thôi mà......" Tần Tiêu nhanh miệng thốt lên, vô thức bộc lộ nỗi lòng, nhưng rất nhanh cậu đã sửa lại: "Không, không phải tôi sợ, là Tần Husky sợ. Mấy con chó luôn sợ bị bỏ rơi, nên ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi."
Lục Tắc Viễn nghe cậu ngụy biện, không lập tức vạch trần mà chỉ nhấn mạnh sự thật: "Nhưng chó Husky sợ bị chủ bỏ rơi. Tôi đâu phải chủ của cậu, chỉ là..... bạn bè* thôi, đúng không?"
(*đoạn này 'tình hữu', có giải thích của anh công nè, hổng biết dịch sao cho đúng nhất