Sau Khi Linh Khí Trở Lại Chương 42: Chương 42

[Cập nhật lúc: 16:49 19/02/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Sau Khi Linh Khí Trở Lại - Chương 42: Chương 42 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Trong Học phủ Kim Lăng, do có Trận Tụ Linh trong rừng bạch quả khởi động
mà không ít học sinh được xét duyệt riêng có đủ tư cách tu luyện, mấy người có
nền tảng càng nắm vững phương pháp điều khiển linh năng chứ chẳng cần bàn
đến chuyện cảm ứng linh khí, đã chú ý đến động tĩnh bên phía rừng bạch quả
ngay từ đầu. Chẳng qua họ nào có màng tới thí sinh mà chính là Trận Tụ Linh.
Trong phòng võ thuật to lớn là thế, tiếng đánh đấm liên tục vang lên bùm bụp.
Cuối cùng ống kính thu gần, có thể nhìn thấy một người con trai mặc quần áo
quyền anh điên cuồng đấm đá vào “người” trước mặt. Sau ba cú đấm mạnh liên
tiếp, hắn nâng một chân lên, ầm! Cú đá bằng chân khủng khiếp nện vào người
“anh ta”.
Ầm!
“Anh ta” bay ra ngoài, bay xa bảy tám mét, nhưng trở mình giữa không trung.
Đến khi hạ cánh xong, “anh ta” ngẩng đầu lên, một khuôn mặt bằng cơ khí
không có bất kỳ biểu hiện gì thay vào đó là số liệu: “Nhắc nhở: kiểm tra đã kết
thúc, sức mạnh của người kiểm tra trước mắt là G2, tăng 10% cường độ so với
lần trước, xin chúc mừng.”
Dưới sự cổ vũ của mấy người bạn ở một bên, thiếu niên nhướng mày, không chỉ
không ưa mà còn nói ngang ngược: “Vẫn còn kém. Nếu để cho tôi nói thì có
chúng ta là đủ rồi, cớ gì trường học còn phải tuyển thêm học sinh, thanh thế to
lớn như vậy rồi còn bảo cái gì mà 500 người mạnh mẽ ở Đam Châu. Cười chết
mất.”
“Ha ha, không phải bày cái này ra cho xã hội nhìn à, hơn nữa cũng sợ bỏ sót
nhân tài trong dân gian. Cậu chớ quên trong đám học sinh được nhận riêng có
một ít đi ra từ nhà bình thường.”
“Đúng vậy, Vương Duy, cậu đừng kiêu căng quá, bằng không đụng phải tấm
sắt, đừng trách mấy người tụi này không giúp cậu.”
Người thông minh nhiều, chẳng ủng hộ tư thái phô trương như vậy của Vương
Duy. Người lớn trong nhà nhiều lần dặn dò trong giai đoạn đầu linh khí hồi
phục, chẳng biết ai là long phượng ai là sâu, đừng gây sự với người ta.
Người như Thôi Nhuận quá phô trương.
“Biết biết, tôi không có ngu như vậy. Chẳng qua nói chuyện này một tí thôi.
Nhưng thực sự cảm thấy số liệu của đám người đó chả ra sao, lợi ích Trận Tụ
Linh lớn là thế… 20 viên linh hạch cấp 3 đó, đủ cho chúng ta hấp thu một thời
gian, vậy mà cũng mang nó ra thi. Đây không phải là cơ hội để bọn họ hấp thu
linh khí sao?”
“Sớm biết thế thà tôi tham gia thi tuyển, còn hưởng được chỗ tốt này.”
Lời này của Vương Duy không sai. Nếu như không phải vừa mới cảm ứng được
cường độ linh khí của Trận Tụ Linh, bọn họ sẽ không hay Học phủ Kim Lăng
có bút tích lớn như vậy, hèn gì trong lòng họ thấy bất công.
Có thể được chọn nội bộ chứng tỏ tố chất của bọn họ tốt nhất, vì sao mang ra
nhiều linh khí như thế để đám người kia hấp thu?
Thép tốt nên được sử dụng trên lưỡi dao.
(P1)
Mấy người này nghị luận sôi nổi, bỗng nhiên nghe thấy một người mở miệng:
“Vương Duy đúng không. Tôi là Giang Triều, tính ra là đàn anh các cậu. Tôi
thấy cậu đánh boxing không tệ, thế nào, theo tôi một ván đi.”
Nói đoạn, Giang Triều mỉm cười chêm thêm một câu: “Tôi thua cho cậu năm
triệu tinh tệ, nhưng cậu thua thì 1 xu cũng không cần chuyển. Tới không?”
Sau khúc có tiền hay không, điệu bộ chắc chắn mình sẽ thắng làm người ta khó
chịu lắm. Chẳng đợi người khác khuyên lơn, Vương Duy lập tức đồng ý.
Hai người thay trang bị đánh nhau. Trần Tốn đứng ở cửa sổ nhìn rừng bạch quả
xa xa, có thể mơ hồ nhìn thấy bộ dáng sương trắng bao phủ từ Trận Tụ Linh
pháp bên kia. Anh cúi đầu nhìn bảng xếp hạng đang thay đổi do thân tín truyền
đến. Khi thấy cái tên A Điêu bắt đầu bay mạnh lên, ánh mắt anh chợt lóe.
A, đi lên?
Là bởi vì thời gian thích ứng đã qua? Không, tốc độ tăng trưởng của con bé vẫn
không ổn định, dữ liệu dao động rất lớn, chỉ ẩn dưới bề mặt sự thăng tiến về xếp
hạng.
Trần Tốn, người đã từng thấy sẽ không quên, có thể trong nháy mắt nhớ kỹ
phần lớn số liệu trên màn hình, huống chi anh còn chú ý đến biểu hiện của A
Điêu. Anh nhanh chóng nhận ra lượng hấp thu linh khí của cô vẫn đang thay đổi
lên xuống.
Điều này không phù hợp với đặc điểm của giai đoạn thích ứng quá mức, ngược
lại...
“Nó đang thay đổi phương pháp hấp thụ linh khí.”
Bùm, phía sau truyền đến tiếng kêu to, có người bị đánh gục. Trần Tốn quay
đầu nhìn, chỉ thấy Giang Triều với dáng người khôi ngô cao lớn và lòng bàn tay
phát ra linh quang đang đưa một tay ấn Vương Duy xuống mặt đất giống như gà
con. Trong sự ngạc nhiên của một nhóm bạn khi hỏi vì sao Giang Triều tàn
nhẫn như vậy, anh ta chỉ cười tủm tỉm: “Xin lỗi, trong số 500 người cậu ta trào
phúng khi trước có em gái của tôi và anh em tôi.”
“Lần sau mà không che miệng lại thì cậu có là công tử nhà họ Vương, Giang
Triều tôi vẫn đánh!”
.....
Trong rừng, Chu Giang nhìn A Điêu sâu kín. Thầy ấy thấy không thoải mái cho
lắm vì A Điêu đang mở mắt, con nhóc nhìn thấy được sự chú ý cũng như chỉ trỏ
của họ không?
Đương nhiên cô thấy, cô đâu có mù, chẳng qua không màng tới mà thôi. Cô
đang cố gắng tìm hướng đi rõ ràng của linh khí sao cho phù hợp với phương
pháp hấp thụ linh khí từ thủ ấn hai người Tống Linh và Thôi Vân.
Quả nhiên thầy bói xem voi khó thật, cô từng muốn từ bỏ.
Nhưng cô cũng biết rằng nếu đi theo cách thở bình thường, cuối cùng cô chỉ có
thể ổn định ở khoảng 200. Theo phương pháp cô đang thử, rất có khả năng cô
giết lên tới hạng 150, dẫu gì các phương pháp hấp thu linh khí có chênh lệch tột
cùng.
Muốn lội ngược dòng, để Học phủ nhìn thấy giá trị của cô, ngăn chặn sự đàn áp
của đám chó nhà họ Thôi giành cho cô, cô phải gây ra động tĩnh lớn.
(P2)
Nổi tiếng, phải nổi tiếng, phải giết ra được một thứ hạng hung hãn!
150?
150 còn chưa đủ.
Cô phải sao chép hoàn hảo phương pháp hút linh khí của Thôi Vân và Tống
Linh mới được.
Trước đó đã lãng phí quá nhiều thời gian mò mẫm, tên đã bắn không quay đầu
lại, A Điêu chỉ có thể tiếp tục cố gắng... Một lần lại một lần dao động, song ít ra
thứ hạng của cô vẫn đang tăng lên.
Một mạch đến khi cô giết tới hạng 300.
A Điêu mơ hồ cảm thấy tốc độ bắn vọt ở hạng 300 đã chậm hơn đôi chút so với
lúc đầu nhưng vẫn có thể, tiếp tục!
Ngay lúc này.
A Điêu cảm nhận được linh khí dao động... Cô không thể không nhìn sang bên
cạnh, chỉ thấy trong số 500 người, làn sóng linh khí tụ lại một chỗ.
Người đó là ai?
“Là Bạch Hà, chỉ sợ tố chất của cậu ta đã vượt qua thời kỳ bình cảnh tiềm ẩn,
bắt đầu bùng nổ. Anh xem tốc độ hấp thụ của cậu ta quá rõ ràng, hấp dẫn kéo cả
linh khí xung quanh sang.”
“Người này xếp hạng thứ sáu ngày hôm qua? Có vẻ như là học sinh nghèo, lúc
đầu lượng hấp thụ linh khí cũng xếp sau. Nhưng mà dữ dằn quá, vừa mới cố
định vị trí thứ 100 mà bây giờ đã tới 96 rồi! Phải biết rằng giết về hướng 100
người đầu khó cỡ nào.”
“Nhóm nhà nghèo sắp bắt đầu bộc phát, nhìn kìa, Bạch Hà không phải là trường
hợp đặc biệt!”
Bạch Hà cũng là một trong những hồ sơ thầy ấy mang lên. Ánh mắt Chu Giang
dời khỏi A Điêu, bắt đầu chú ý Bạch Hà hệt như anh trai lăng nhăng.
Trước đó khi anh em nhà họ Điền bùng nổ xong, về sau họ đã yếu dần, bây giờ
Điền Trung Dã cố định ở hạng 68 còn Điền Trung Hương cố định ở hạng 78.
100 đầu tiên thực sự khó quá.
Trước mắt ba người này là những người giỏi nhất đến từ xóm nhà nghèo, cũng
là người có tố chất tốt nhất, tương lai không giới hạn. Nhưng nếu muốn bàn về
đột kích ngược nhóm quyền quý thế gia, chỉ sợ…
Thật sự, do Bạch Hà mở ra dấu hiệu linh khí dẫn động, kéo linh khí đang trôi
bồng bềnh, tạo thành một con rắn nhỏ từ sương mù tuyết trắng và vặn vẹo quấn
quanh cậu ta. Cái này làm cho những người xung quanh trực tiếp nhận ra dao
động, và xui sao cậu ra ở gần chỗ bọn người Trình Chương.
Bởi vì linh khí bị kéo đi, điều này kích thích tình thế hấp thụ linh khí của đám
người Trình Chương.
“Tố chất cần chèn ép mới bộc phát, thiên tài cần thiên tài khác phụ trợ và kích
thích.” Chu Giang giàu kinh nghiệm, thầy ấy biết thời kỳ bùng nổ tốc độ cao
chân chính sắp tới.
Quả nhiên Trình Chương bộc phát, linh khí được Bạch Hà hít vào phạm vi lớn
bị xé rách thành hai phần trong tích tắc.
Khi bọn họ đang chém giết, nhóm Hứa Lạc cũng không cam lòng yếu thế.
Từng con rắn nhỏ xuất hiện.
Kích thích quá lớn, cứ như nuôi sâu độc* thời xưa, chỉ có thiên tài mạnh mẽ
hơn mới sống sót.
*Sâu độc: còn có cách gọi là cổ. Nhiều truyện gọi là nuôi cổ.
Đợt phun trào của họ đã làm A Điêu bên này gặp gieo neo. Vì Tống Linh cũng
bùng nổ và cô ấp lập tức cướp đi linh khí bên cạnh A Điêu.
(P3)
Tốc độ tăng trưởng của A Điêu ngay lập tức chậm lại, vừa mới đột phá lên hạng
300, tới được hạng 299, đã bị người phía sau vượt qua và một lần nữa quay về
300.
“Xong luôn, thời gian bùng nổ của Trần A Điêu này không đủ lực, đã qua rồi,
nhưng người khác thì bùng nổ.”
“Đùng nói em ấy sẽ rơi lại về mức hơn 400.”
“Vô vọng, quên đi, đừng nhìn nó nữa, các anh chị nhìn xem, Tống Linh đã vượt
qua Thôi Vân!”
Trong khoảnh khắc Tống Linh vượt qua Thôi Vân, cô ấy đạt đến hạng 1 còn
Thôi Vân rơi xuống vị trí thứ hai, tuy nhiên phía sau Bạch Hà đang điên cuồng
tấn công top 50.
Mà đám người Nhiêu Cầm Nhã cũng đang tiến vào thời kỳ bùng nổ.
Song, chẳng phải tất cả mọi người đều bộc phát. Sau khi con rắn nhỏ từ linh khí
xuất hiện, kẻ mạnh càng mạnh, kẻ yếu càng yếu.
Đội hình chân chính xuất hiện.
Top 10, Top 50, Top 100.
Dưới một trăm, phần còn lại là bình thường.
Đây là sân khấu của thiên tài.
“Cục diện đã bắt đầu rõ ràng, tố chất nên bùng nổ đều bùng nổ, đáng tiếc, Tam
tiểu thư chúng ta...” Người hầu già ra vẻ tiếc nuối, ra vành ra vẻ bảo thế. Lão
Vương đen mặt, đang khó chịu muốn xoay người rời đi.
Linh đinh linh đinh.
Có gió thổi tới.
Cơn gió này đến đột ngột quá đỗi, theo thiên văn bây giờ hẳn có gió nam cho
nên gió sẽ thổi từ bên ngoài trường vào trong trường. Nhưng đột nhiên gió trong
khuôn viên trường thổi thốc ra cổng trường, thổi lay chuông gió lục giác treo
dưới hai hàng gạch đỏ ngói đen cổ kính.
Tổng cộng có 99 cái, toàn bộ lay động.
Tiếng chuông trong trẻo, cùng lúc đó trong khuôn viên trường bay ra rất nhiều
lá bạch quả.
Lá vàng đỏ trên bầu trời rơi xuống đầy nhã nhặn như kính trọng những tháng
năm đổi thay; chúng rơi đầy duyên dáng, rơi xuống gặp bùn đất với sự vô tư
ngập tràn để rồi chia sớt cuộc đời hào nhoáng này. Thế nhưng hôm nay có gió
đến.
Gió thổi chúng, mang chúng đến nơi chưa biết.
Giống như màn hình sống lại, như thể tên của tất cả mọi người đang di chuyển.
Bởi vì... một con mãng xà xuất hiện trong Trận Tụ Linh trong trường.
.....
Hai phút trước, khi A Điêu rơi xuống hạn 305 trên bảng xếp hạng, cô tê dại, ánh
mắt nhìn Tống Linh đã hiện nỗi ai oán.
Tôi chỉ muốn lăn lộn sao cho không tới mức đứng ở hạng tiểu thiếp, sao lại khó
nhằn thế này!
Bây giờ nhìn vào dáng vẻ dữ dội của đám thiên tài ấy, đừng nói là nổi tiếng,
ngay cả Học phủ Kim Lăng chắc gì đã cho cô vào.
Không được, làm thôi! Lần này phải thành công!
Tống Linh nhận ra ánh mắt mãnh liệt như vậy đành mở mắt ra, đoạn, thấy ngay
đôi mắt than trách của A Điêu cùng với bóng hai tay cô tung bay. Cô ấy thấy
người này nhanh chóng đánh một thủ ấn vô cùng na ná mình.
Tống Linh: “?”
Sở dĩ nói na ná là vì một nửa là thủ ấn của cô còn nửa kia thủ ấn thuộc về Thôi
Vân.
Cuối cùng lúc kết ấn, ùng!
(P4)
Biểu cảm của Tống Linh thay đổi, miệng khẽ nhúc nhích, thiếu chút nữa muốn
ngăn cản người ta, bởi lẽ cô ấy cảm thấy người này có dấu hiệu tẩu hỏa nhập
ma.
Nhưng...
Linh khí đi lang thang trong cơ thể A Điêu, nó nhấp nhô trong mạch máu, gần
như sẽ rối loạn ngay trong một tích tắc.
Vãi cứt, không đúng, sẽ tẩu hỏa nhập ma?
Nhưng A Điêu trong sự hỗn loạn cực hạn đó đã cấp tốc lợi dung chức năng
quan sát trong người của bồn cầu, cưỡng ép lập lại trật tự.
Kế đó… một con mãng xà xuất hiện.
Đầu nuốt sương do linh khí tạo thành, đuôi đập rắn nhỏ, dũng mãnh một
phương.
Sự ra đời và chiếm đóng của nó đã đột nhiên phá vỡ quỹ đạo hấp thụ linh khí
của tất cả các thí sinh.
Đám người Chu Giang vừa mới không chú ý tới A Điêu, chợt nhận con mãng
xà xuất hiện đã ngỡ ngàng tột cùng. Họ quay đầu nhìn xem và trông thấy vị trí
của mãng xà, phản ứng đầu tiên là do Thôi Vân hoặc Tống Linh tạo ra.
Một khi quỹ đạo ổn định bị ảnh hưởng, linh khí là một nguồn năng lượng sẽ tạo
ra những thay đổi không thể đo lường được, chẳng hạn như...
Cơn bão nhỏ chứa linh khí!
Đám người Chu Giang bên ngoài trận còn chưa thấy rõ tình huống là cơn bão
nhỏ đã xuất hiện, các thí sinh bên trong bị thổi bay đến mức quay mòng mòng,
mắt mở ra hết.
Đụ má, có chuyện gì xảy ra?
Các giáo viên: “Tốc độ tiêu thụ linh hạch tăng nhanh!”
“Nhanh, mau đi điều phối mấy linh hạch khác, bằng không linh khí từ Trận Tụ
Linh thiết lập không đủ sẽ nổ tung!”
“Mau đi đi!”
Chu Giang tức giận quát, các thí sinh trong trận pháp cũng dấm dẳng đủ loại mẹ
nó. Linh khí đâu, linh khí, nhiều quá vậy! Nhưng đụ má mắc cái gì quên chạy
sang chỗ tao! Toàn bị đám gia súc kia cuốn đi rồi!
Gia súc nào?
Là Tống Linh xử lý Thôi Vân, hay là Trình Chương đánh rơi Hứa Lạc? Là Bạch
Hà đột nhiên nổi lên, hay là máy bay chiến đấu nhà nghèo anh em nhà họ Điền
bật hack? Hay kẻ nào đó âm thầm giết đến hạng 18?
Thời điểm Nhiêu Tuyết Nhã nhận thấy linh khí bên cạnh mình vơi đi đã cảm
giác không đúng, về sau cô ấy bị ép mở mắt ra, phát hiện tình huống linh khí,
tới lúc này cả người không được khỏe.
Con mãng xà ở đâu ra? Gia súc nào làm ra?
Vương Thân bên cạnh cũng mở mắt, sắc mặt ủ dột. Nếu ai nấy toàn là rắn nhỏ,
vậy còn miễn cưỡng phân mạnh yếu. Nhưng giữa mãng xà và con rắn nhỏ có
chênh lệch quá lớn, chẳng lẽ trong đám người bọn họ nhất định sẽ sinh ra một
thiên tài có tố chất vượt xa bọn họ sao?
Ai muốn nhịn chuyện này chứ?
Nhìn thấy bảng xếp hạng, Hứa Lạc rối rắm, đụ má mình đứng hạng 5 rồi? Mình
phải có hạng nhất chứ, mình là chiến thần lớp 10 lớp 11 ở Kim Lăng cơ mà! Sao
đám ngoại lai này làm được!
(P5)
Nhìn bảng xếp hạng, Thôi Vân nổi đóa! Là Tống Linh? Con nhỏ chết bầm này
xuất hiện từ đâu, sao lại mạnh mẽ như vậy! Còn có Trình Chương, nhà họ Trình
tính là cái quái gì? Chưa kể đám con cháu nhà nghèo đê hèn này nữa, vậy mà
cũng cướp đoạt được nhiều linh khí như thế.
Xem thứ hạng...
Đột nhiên, Thôi Vân thay đổi biểu cảm, thấy có khi mình phán đoán sai cũng
nên.
Bởi vì gã thấy một cái tên đang xuyên thủng rất nhiều người với tốc độ khủng
khiếp.
Một cái chớp mắt đã nhảy được ba bốn hạng?
Mà gã lại nhận ra cái tên này.
.....
Người ở cổng trường nghe thấy tiếng chuông xong vẫn chưa nhận ra biến cố
bên trong, chỉ cảm thấy thứ hạng trên màn hình hệt nước sôi đổ vào dầu nóng,
xì xì xì sôi trào.
Thật khó để biết ai đang ở trong nước, nhưng ngay khi nó ổn định, họ đã thấy
ngay mấy cái tên đang bay nhanh xuyên thủng người phía trước.
Người làm nội dung và papara

Truyện mới