Về tư thế hô hấp, nếu vóc người không xấu âu tư thế nào cũng đẹp; nhưng nếu
phối hợp với cảnh hít vào từ bồn cầu, thì dù có đẹp tới đâu cũng vô dụng.
Hơn nữa đây là kỳ thi về tố chất, không phải thi bạn có Thực Thể Gieo Linh
nào, tất nhiên không cho phép dùng vật ngoài. Cho nên phương pháp hô hấp từ
bồn cầu của cô đã không có chỗ để xài.
Ngược lại.
A Điêu đầy sầu muộn trong lúc đi theo lên bậc thang, còn Chu Giang điều khiển
hai con ong mật bay ra ngoài, bay đến cổng trường Kim Lăng.
Bây giờ có nhiều người hơn trước, ngoài phụ huynh của 500 thí sinh, còn có gì
mà cô bảy cô tám cũng tới; truyền thông càng ngày càng nhiều; dường như
cũng có phụ huynh của các thí sinh từ các trường trung học phổ thông khác đến
đây.
“Gì vậy, con mấy người thi ở trường trung học khác, đến Học phủ Kim Lăng
làm gì?”
Có người tò mò hỏi, một phụ huynh trả lời: “Ban đầu chọn trường trung học
Vân Cách xếp thứ hai ở Kim Lăng cho chắc. Giờ đây con trai tôi đang thi tư
chất nhưng hôm qua tôi có hỏi xem một số hồ sơ của mấy sinh thi vào Học phủ
Kim Lăng, phát hiện con trai tôi không thua kém họ, cho nên cố tình đến xem
thử.”
Xem thử?
Một kênh truyền thông kỳ cựu bề ngoài không nói gì, khi quay đầu lại bức xúc
với các đồng nghiệp khác: “Các trường trung học hoàn toàn không có nội dung
sát hạch ảo cảnh, thành tích phê duyệt hai bên không ở cùng cấp độ. Có lẽ mấy
phụ huynh của thí sinh được hỏi đều không trả lời thật, người này bị lừa rồi.”
Đồng nghiệp: “Mặc kệ nói như thế nào, tiêu chuẩn kiểm tra của Học phủ Kim
Lăng tách ra khỏi mấy trường khác. Lần này dư luận nhắm vào nó nhất, ai cũng
bảo hoạt động nội bộ có rất nhiều hiềm nghi bởi vì phần lớn trong 500 thí sinh
đều là con cháu nhà quan và hào môn.”
Lý lẽ là thế nhưng tài nguyên của người ta đặt ở đó, thật ra người bình thường
cũng có thể nghĩ những người này vốn sẽ thi tốt hơn rễ cỏ. Họ bảo cảm thấy đợt
thi bất công nhưng thật ra lại ghen tị khi tài nguyên có chênh lệch.
Đây đúng là khó nói.
Nhưng với tâm lý chính trực mà nói, người xưa đều cảm thấy câu “cướp của
người giàu chia cho người nghèo” là lời ngợi khen, nhưng thực tế nó là việc
phạm tội. Mà những người ca ngợi nó thường là người muốn không làm mà
hưởng.
“Bất kể nói bao nhiêu cũng có một kết luận, chính là xem phương pháp khảo
hạch của Học phủ Kim Lăng có thể chân chính khảo nghiệm ra tố chất của mỗi
người hay không. Dẫu có xuất thân từ rễ cỏ, chỉ cần người đó có tư chất này, sẽ
không sợ không lên được bục. Mà một khi tiến vào Học phủ Kim Lăng, khoảng
cách giữa hai giai cấp sẽ được kéo gần vô hạn.”
“Hiện tại xem coi rốt cuộc ai sẽ xưng hùng danh sách này.”
Mọi người nhìn về phía màn hình sau khi hai con ong béo bay ra và chiếu lên,
phía trên đó còn chưa có thành tích bởi vì bên trong mới bắt đầu.
Không đúng, nó đã bắt đầu.
Một cái tên đột nhiên nhảy ra.
Thôi Vân.
(P1)
.....
Khi 500 người lên bậc thang đi vào đài nổi khổng lồ xong, Chu Giang ở bên
ngoài chờ bọn họ đều đi lên hết thì từ hông ấn một cái nút. Tiếp theo biểu tượng
hình thoi trên thắt lưng thầy ấy phát ra ánh sáng có hoa văn, đoạn, ngón tay thầy
ấy câu lại từ bên trong làm ánh sáng thoát ly. Tiếp theo một cái túi bị kéo ra, bên
trong túi có vật nặng, nặng trĩu.
Mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, cũng chỉ có một ít người nhận ra thứ
này.
“Là Đồ Cấm Kỵ Bính-56175, trữ vật không gian ba ô, không gian rộng một mét
khối, hiện tại giá cả đã bị kéo tới năm mươi triệu tinh tệ.”
“Mẹ kiếp!”
Con mắt A Điêu cũng sáng lên, Học phủ Kim Lăng giàu nứt đố đổ vách thật,
một giáo viên mà có tiền như thế, không biết hiệu trưởng nọ có tận bao nhiêu
tiền.
Chu Giang là trưởng phòng quản lý những giáo viên này. Sau khi lấy túi ra, thầy
ấy lấy ra từng viên linh hạch cỡ quả trứng gà từ bên trong.
Linh hạch... Đó là linh hạch.
Lớn như vậy sao?
A Điêu đã gặp linh hạch cấp hai do Phong Đình chém giết con rết lớn moi ra,
nó nhỏ hơn cái này nhiều.
“Đây là linh hạch cấp 3, còn một hơi lấy hai mươi cái. Đúng rồi, mấy cậu nhìn
xem bên cạnh đài nổi có rãnh gắn.”
Nơi này bóc đại ra mấy người đều có mắt nhìn hơn hẳn A Điêu. Dưới lời hô
hoán, A Điêu âm thầm tặc lưỡi.
Hai mươi cái rãnh đã bị mấy thầy cô bên Chu Giang nhét đầy toàn bộ, kế đó
cũng không có nghi thức rườm rà gì khác. Dù gì so với đám người xấu Ngũ
Hành Giáo bày ra đủ loại thao tác tao nhã làm Cổng Linh Hồn, thủ đoạn của
nhóm người Chu Giang đơn giản hơn nhiều. Thiết bị chạy tốt, nhét năng lượng
rồi, khởi động, xong việc!
Ù!
Mọi người nhìn hai mươi cái rãnh chảy ra linh lực cường đại, sọc ánh sáng
nhanh chóng bơi đi, trong nháy mắt đã phủ khắp toàn bộ đài nổi. Đoạn, mép đài
ùng một cái, dựng lên tấm lồng tinh thể giống như thủy tinh, vây lấy cả thảy
bọn họ ở trong đó.
Cái thứ này cứ như Đóng gói chân không của mình ghê.
Vì trận pháp tụ linh đã bắt đầu tiêu hao linh khí linh hạch, mắt thường thấy
được linh khí xì xì xì được phóng ra và bị giam bên trong cái lồng tinh thể.
Càng sớm bắt đầu sẽ hấp thu càng nhiều!
A Điêu bình tĩnh quan sát, chỉ thấy một đám người xột xoạt ngồi xếp bằng.
Trông thấy mấy người này chuẩn bị hút linh mà A Điêu chả vội dẫu chỉ một
chút, mà nếu có gấp cô vẫn không như cũ