Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử của An Nhất, quai hàm của Hoắc Bắc Hành nghiến chặt.
Em nói gì?
Hoắc Bắc Hành hít sâu một hơi, duy trì sự thiết lập ngốc nghếch của mình, cố gắng nặn ra một câu từ kẽ răng: "Bà xã, em nghĩ sao?"
An Nhất miệng nhỏ nhắn mở ra, ồ~~ một tiếng, mím môi cười, trong ánh mắt mang theo tán thưởng, nói: "Còn biết hỏi ý kiến của tôi, Đại Bảo, còn rất tri kỷ nha. "
Nói xong đánh lên mông Hoắc Bắc Hành mấy cái.
Hoắc Bắc Hành bị vỗ mông:...
Nếu đối phương đã nói như vậy, anh cũng ngại từ chối, nhưng anh vẫn chỉ nhìn không sờ được đi.
An Nhất quay đầu, mắt không có dừng lại ở người đàn ông bắt chuyện lúc nãy, dù sao cũng có không ít người tự tin khoe da thịt, dáng người đều rất tốt.
Mục tiêu của cậu là tinh thần đại hải.
Không, đó là toàn bộ hồ bơi.
An Nhất ngẫm lại còn cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao cũng trắng trợn nhìn dáng người người khác như vậy, cậu quay đầu nhìn Hoắc Bắc Hành: "Như vậy có phải là không được tốt đúng không, dù sao tôi cũng từ trong núi đi ra."
Hoắc Bắc Hành:?
An Nhất ngượng ngùng cúi đầu: "Tương đối bảo thủ. "
Hoắc Bắc Hành:...
Bảo thủ mà ngồi trên ghế đếm người ta có bao nhiêu cơ bụng?
Hoắc Bắc Hành trong lúc nhất thời muốn cười sự bảo thủ của người trước mặt nhưng nghĩ bây giờ bản thân đang diễn kẻ ngốc nên không thể nổi giận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nuốt vào bụng.
Biết có thể cùng đối phương gây sự vô lý một phen, nhưng Hoắc Bắc Hành không biết bắt đầu từ đâu.
Cũng là do anh ta tính toán sai.
Vốn định dẫn người đến hồ bơi để gia tăng tình cảm, nhưng nhìn An Nhất mắt đang sáng rực nhìn người khác.
Hoắc Bắc Hành:...
Mẹ kiếp, ở lại thêm 2 ngày nữa thì phải ly dị.
Đối phương nhà tiếp theo đều có thể kịp thời lựa chọn.
Lúc này trên người Hoắc Bắc Hành chỉ mặc một cái quần đùi đến giữa đùi, cơ bắp cường tráng, tỷ lệ hoàn mỹ một chín, vai rộng tam giác ngược, vóc người cho dù là đặt trong đám người cũng là đẹp nhất, thân hình cực kì hoàn hảo.
Hoắc Bắc Hành nhìn ánh mắt An Nhất đảo quanh, tức giận tiến lên một bước chắn trước mặt cậu, tuy bình thường ở bên ngoài là người phong lưu nhưng mà ở trước mặt đối phương anh chưa bao giờ lộ liễu như vậy, so về hình thể thì những người ở trong đây còn lâu mới bằng được anh.
Anh đưa tay xoay đầu An Nhất lại: " Sao em không nhìn tôi, bọn họ có, tôi cũng có"
Cả người như con công đực, mở màn hình không dây trước mặt An Nhất.
An Nhất nhìn anh rồi lại nhìn vào biển cá của mình.
Ba Ba mở miệng: "Hoa dại làm sao sánh được với hương hoa nhà chứ?"
Hoắc Bắc Hành:...
Ếch xanh nhỏ tự động quay đầu trở lại.
Không hái hoa dại ven đường~~ không hái không hái~~~~