Chương 42
Bé con cũng cảm giác được cha mẹ mình đang kích động, ở trong bụng tỉnh lại.
Sau đó "biu~" mà đá Lục Minh Thời một chân.
Đang chìm đắm trong hôn môi, Lục Minh Thời bỗng nhiên cứng đờ.
Vẻ mặt Cố Dịch Tân cũng khẩn trương.
"Bảo bảo vừa mới động!"
Lục Minh Thời đặt tay trên bụng, nhưng bé con của hắn đá xong một chân liền không để ý tới người.
Lục Minh Thời không kiềm được cười rộ lên.
Cố Dịch Tân ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm, trong lòng có chút ngứa.
Cố Dịch Tân ngẩng đầu chậm rì rì nhìn Lục Minh Thời một cái, một bên âm thầm ghét bỏ Lục Minh Thời cười trông quá ngốc, một bên trộm vươn một ngón trỏ, chọc chọc bụng hắn.
Cực nhẹ cực nhẹ chạm vào, một chút cũng không dám dùng sức.
Sau đó Cố Dịch Tân mở to hai mắt nhìn.
Vật nhỏ lại đá anh một cái.
Hai người cha ngốc tức khắc tâm tình kích động, cũng vô cùng cảm động.
Bọn họ mở to hai mắt liếc nhìn nhau, sau đó vỡ oà ôm lấy nhau!
*
Ngày hôm sau Cố Dịch Tân đi làm mất hồn mất vía, lâu lâu lại xem đồng hồ.
Quản lý phòng tập từ bên ngoài đi vào, thấy Cố Dịch Tân đang thu dọn đồ đạc, trong lòng lộp bộp.
Quản lý ho nhẹ một tiếng, đứng đằng sau vỗ vỗ vai Cố Dịch Tân: "Tiểu Cố à, gần đây gặp chuyện gì phiền lòng sao?"
Cố Dịch Tân thành thật nói: "Không có gì sếp, chỉ là có hơi thiếu tiền."
Quản lý sớm có chuẩn bị, hòa ái nói: "Như vậy đi, từ giờ trở đi trích phần trăm của cậu tăng lên...... 80%! Tiền thưởng gấp đôi! Lương cơ bản thêm một nửa!"
Quản lý nghĩ thầm chẳng sợ mình không kiếm được lời, cũng phải giữ Cố Dịch Tân lại!
Một phòng tập gym có cái gì quý giá nhất?
Là giá trị nhan sắc!
Cố Dịch Tân vui sướng nắm lấy tay quản lý, cảm động nói: "Ngài quả thật là quý nhân phù trợ! Tôi có thể ứng trước một phần tiền lương không?"
Tay quản lý sắp gãy, sắc mặt biến thành màu gan heo, gian nan nói: "Được...... Chứ......"
Cố Dịch Tân buông quản lý ra, nói cảm ơn xong thì vui vui vẻ vẻ đi phòng tài vụ.
Cố Dịch Tân cười lên thật sự rất có sức hút, thế cho nên toàn bộ người ở phòng tài vụ cũng theo đó tươi cười đầy mặt.
Đây có lẽ là lần phát lương vui nhất cuộc đời họ.
Bác gái tài vụ hiền lành hỏi Cố Dịch Tân: "Tiểu Cố à, có chuyện gì mà vui vậy?"
Trên mặt Cố Dịch Tân lộ ra cảm xúc như mộng.
"Tôi sắp phải làm ba."
Bác gái sặc nước, chị gái tài vụ bên cạnh gương mặt hoảng sợ nâng tay đang gõ phím bưng kín miệng.
Bác gái là đang khổ sở không thể giới thiệu cháu ngoại gái thứ ba nhà bà cho Cố Dịch Tân, thanh niên tài tuấn bị người khác nhanh chân chiếm trước.
Chị gái tài vụ đau lòng CP của mình vĩnh viễn BE.
Cho nên bác gái nhanh chóng đã hết khổ sở, mà chị gái tài vụ thẳng đến lúc tan tầm vẫn còn tâm tình hoảng hốt, đi đường cũng run run.
*
Cố Dịch Tân vào ngân hàng, gộp tất cả tiền lương từ các thẻ lại với nhau, đối mặt con số trong tài khoản trầm mặc vài giây.
77 vạn.
(2.7 tỷ VNĐ)
Nhân nghỉ trưa cuối tuần, anh một mình đi dạo đến trung tâm mua sắm gần đó. Tầng một là các cửa hàng được trang trí đến đặc biệt đáng yêu, bên trong tất cả đều là đồ dùng cho trẻ sơ sinh.
Đồ thủ công rất tinh xảo, vật liệu cũng rất chất lượng, nhưng giá cả cũng đặc biệt khiến người chùn bước.
Cố Dịch Tân năm nay 18 tuổi, nhưng chỉ nhìn khuôn mặt của anh, trông hoàn toàn giống một nam sinh cao trung đang trốn học.
Nhân viên cửa hàng chưa từng gặp qua nam sinh cao trung nào lại đi dạo ở cửa hàng mẹ và bé, lại thấy anh lớn lên đẹp, bỗng dưng sinh ra mười phần kiên nhẫn cùng tình mẹ.
Nhân viên cửa hàng ôn nhu hỏi: "Em trai, em tới mua quà cho em trai em gái ở nhà sao?"
Cố Dịch Tân lắc đầu, thành thật nói: "Là cho bé con nhà tôi."
Giọng anh còn mang theo hơi sữa, ngọt ngào nói mấy chữ "Bé con nhà tôi" như vậy, suýt nữa làm nhân viên cửa hàng ngọt xỉu.
Nhân viên cửa hàng nghĩ rằng anh bạn nhỏ đây là đang nuôi búp bê —— cũng ngẫu nhiên sẽ có những người trẻ tuổi có sở thích như vậy đi tới cửa hàng dạo, khi thấy phụ kiện nhỏ có thể cho búp bê họ dùng sẽ khẳng khái mà mua.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nhân viên cửa hàng cũng không hỏi nhiều nữa, tuân theo ý muốn của Cố Dịch Tân, để anh từ từ đi dạo trong cửa hàng.
Cố Dịch Tân trong chốc lát nhìn những món đồ chơi nhỏ, rồi lại bị cuốn hút bởi những chiếc tã lót tinh xảo, tả lót màu hồng lam chất liệu mềm mại, giống màu kẹo bông gòn.
Nhìn nhãn giá, Cố Dịch Tân đang ngo ngoe rục rịch có chút thương tâm.
Anh ở trong tiệm đi dạo hai vòng, vẫn rất luyến tiếc tã lót nhỏ kia, đang muốn cắn răng mua về, mắt lại đụng phải đồ vật trong tủ kính khiến anh càng thêm không rời mắt được.
Một cái nôi gỗ màu trắng.
Do tính chất công việc, Cố Dịch Tân đã từng làm bán thời gian tại xưởng gỗ, vừa liếc mắt đã nhận ra, đó là loại gỗ phong trắng thượng đẳng. Loại gỗ này có màu sắc và vân đẹp, làm thành đồ mỹ nghệ có thể cất giữ trong thời gian rất lâu.
Gỗ phong ở thế giới trước kia rất quý giá, ở thế giới này lại tương đối phổ biến hơn. Nhưng dùng lượng gỗ lớn để gia công đồ mỹ nghệ như nôi, vẫn là vô cùng sang chảnh.
Bởi vậy giá cả cũng rất khủng khiếp.
Cố Dịch Tân nhìn thật lâu chiếc chuông gió gắn trên nôi cùng dòng chữ cát tường như ý, càng xem càng thích.
Nhưng cái nôi có giá tới 60 vạn, bằng mấy tháng tiền tiết kiệm của anh.
Tuy rằng thật sự rất thích......
Nhưng lại phải dùng quá nhiều tiền, chỉ có thể tạm thời lưu luyến rời đi.
—————