Lúc về, Tôn Khắc Thành đích thân tiễn Lâm Khấu Khấu.
Vừa vào tới văn phòng đóng cửa lại, anh đã không kìm được mà hoang mang: "Lẽ nào lần này Hằng Dụ đào được nhầm Chu Tín Vinh không phải nhờ cô ấy thật à?"
Bùi Thứ vẫn ngồi trên sofa, bắt chéo chân nói: "Cô ta dám nói mà cậu cũng dám tin nhỉ."
Tôn Khắc Thành nói: "Vậy còn thỏa thuận không cạnh tranh..."
Bùi Thứ nheo mắt cười: "Nếu không lấy tiền, không ký hợp đồng, dù hàng ngày ở trong chùa giới thiệu việc làm cho người ta thì Hàng Hướng cũng đâu có bằng chứng gì để kiện cô ta? Kiện cô ta hướng dẫn hoàn tục miễn phí, say mê làm từ thiện hay gì?"
Tôn Khắc Thành hơi sửng sốt, vẫn chưa hiểu: "Trong chùa á?"
Bùi Thứ nhìn anh: "Bảo cậu mù mờ cũng không phải là vu khống thật."
Bấy giờ Tôn Khắc Thành mới hiểu ra, ngắm kỹ lại thì sửng sốt: "Chuỗi hạt trên tay cô ấy! Ý cậu là..."
Bùi Thứ khẽ gật đầu.
Tôn Khắc Thành nhẩm tính: "Trong một năm qua, tin tức về chùa Thanh Tuyền cũng chẳng ít thật."
Nghề headhunter này hơn thua nhau là ở quan hệ.
Trước đây Lâm Khấu Khấu bị bắt ký thỏa thuận không cạnh tranh, không ít người lo thay cho tương lai của cô: Dù có là headhunter tài ba tới đâu đi nữa, một năm không hành nghề thì mai một là điều đương nhiên, quan trọng nhất là những mối quan hệ hiện tại trong tay đa phần cũng sẽ nhạt dần theo thời gian. Dù một năm sau cô có quay lại thì cũng kéo lại được bao nhiêu đâu?
Đến cả Tôn Khắc Thành cũng từng lo chuyện này.
Mà nếu những tin tức của chùa Thanh Tuyền suốt một năm nay đều có liên quan tới cô thì...
Tôn Khắc Thành ít một hơi: "Đi đường vòng tới đích à, chiêu này hay đấy, đúng là cao thâm thật."
Bùi Thứ như đang suy nghĩ chuyện gì nên không đáp lại.
Tự nhiên Tôn Khắc Thành lại ủ ê: "Nếu thế thì quan hệ trong tay cô ấy không hề mất, đến cả ông trùm lớn như Chu Tín Vinh mà còn đào được thì cậu nói xem, cô ấy sẽ tới công ty chúng ta hay không?"
Bùi Thứ nói: "Tới."
"Sao cậu dám chắc thế?" Tôn Khắc Thành vô thức hỏi lại, nhưng đột nhiên hơi bất ngờ, "Đợi đã, cậu không phản đối việc cô ấy tới nữa à?"
Bùi Thứ ngước mắt liếc anh một cái, đứng dậy đi ra ngoài, không thèm quay đầu lại: "Đã bảo là quản lý công ty là chuyện của cậu mà, tôi phản đối thì có tác dụng gì?"
Tất nhiên là có tác dụng rồi.
Nhưng Tôn Khắc Thành không dám nói thế mà chỉ dùng một ánh mắt vi diệu nhìn anh đẩy cửa ra ngoài.
Đi từ tòa nhà ra, trong ánh nắng ngày xuân ngập tràn, Lâm Khấu Khấu vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong đầu hiện ra cảnh tượng lúc tới Kỳ Lộ.
Nhất là Bùi Thứ.
Có thể nói có rất ít người cùng ngành có thể gây ấn tượng sâu sắc với cô như vậy.
Cô nhìn xuống cổ tay mình, trên mặt hạt lớn nhất trong chuỗi phật châu Kỳ Nam có khác hai chữ nhỏ: Thanh Tuyền.
Người bình thường rất hiếm khi để ý tới.
Nhưng vị cố vấn Bùi kia, đầu tiên là cố tình bắt tay cô, sau đó là nhắc tới case của Hằng Dụ và Chu Tín Vinh với cô, hẳn là đoán được hết rồi.
Quan sát tinh tường như thế...
Lâm Khấu Khấu khẽ nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt hứng thú hiếm thấy: Có nên khen anh ta không hổ là đối thủ một mất một còn nhiều năm của cô không?
Trong lúc đang suy nghĩ, điện thoại cất trong túi khẽ rung lên.
Lâm Khấu Khấu mở khóa màn hình, một loạt tin nhắn liên tục được gửi tới.
Triệu Xá Đắc: Daddy Khấu!
Triệu Xá Đắc: Xuống máy bay chưa?
Triệu Xá Đắc: Mau mau mau mau trả lời tin nhắn của tớ!
Triệu Xá Đắc: Hôm nay đã đặt riêng một chai rượu ngon trong bar rồi nhé, đợi để đón cậu đấy~
Tới đâu rồi hả?
Triệu Xá Đắc: Bơ tớ đấy à QAQ
Đúng lúc này, ba cái biểu tượng mặt khóc liên tục oanh tạc, tràn như lũ lụt ở chùa Kim Sơn.
Lâm Khấu Khấu đọc mà đau hết cả đầu.