Sa Vào Đêm Xuân Chương 74: Giường Đôi (Phần 3)

[Cập nhật lúc: 17:39 23/02/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Sa Vào Đêm Xuân - Chương 74: Giường Đôi (Phần 3) với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Dù trong lòng đã coi tối nay như một cảnh giường chiếu trên phim, Ô Mạn vẫn không khỏi hồi hộp.

Dù sao, tính cả bộ Xuân Dạ, đây là lần thứ hai cô lộ diện trước ống kính trong một cảnh giường chiếu. Mà lần này không phải chỉ đơn giản vài phút, mà thực sự phải kéo dài cả đêm.

Nhất là khi nghĩ đến chiếc giường đôi trong căn phòng bên cạnh, nơi Truy Dã sắp nằm xuống cùng một cô gái khác, cảm giác ấy lại càng trở nên kỳ lạ hơn.

Một loại… tội lỗi và phi lý, như thể họ đang đổi bạn tình với nhau vậy.

Ô Mạn vừa nghĩ linh tinh vừa bước vào phòng, phía sau vang lên một tiếng cạch rất nhỏ.

Ông Thiệu Viễn đã vào, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Ô Mạn bắt được âm thanh ấy, lưng vô thức thẳng tắp, thái độ hết sức nghiêm túc.

Ông Thiệu Viễn đi đến gần cô, tìm một chủ đề để nói chuyện:

"Mặt cô đỏ quá, chắc là kiểu người dễ ửng đỏ khi uống rượu nhỉ?" Anh đưa mu bàn tay chạm nhẹ vào má mình, "Giống tôi."

Ô Mạn cũng thuận miệng hỏi lại:

"Họng anh đỡ hơn chưa?"

"Đỡ rồi, nhưng vẫn không thể nói nhiều." Ông Thiệu Viễn trêu chọc, "Nhưng để hát một bài cho Ô Mạn tiểu thư nghe thì vẫn đủ sức."

Ô Mạn im lặng vài giây.

"Vậy tôi có thể chọn bài không?"

"Tất nhiên."

Cô ho nhẹ một cái, nghiêm túc nói:

"Tôi muốn nghe... Thanh Tạng Cao Nguyên."

"..."

Dù là người có tu dưỡng tốt như Ông Thiệu Viễn, gương mặt anh vẫn hiện rõ vẻ bối rối.

Ô Mạn bật cười: "Đùa thôi mà."

Anh sững người rồi cũng cười theo.

Nhờ cách né tránh khéo léo của Ô Mạn, bầu không khí giữa họ không còn ám muội như trước, sự lúng túng lúc mới vào phòng cũng dần biến mất. Nhưng dù có thế nào, chiếc giường đôi giữa phòng vẫn quá mức bắt mắt.

Quả nhiên, đúng như lời Tần Phàm Lệ nói, tổ chương trình đã chọn loại giường nhỏ nhất, chỉ cần xoay người là có thể chạm vào nhau.

Ông Thiệu Viễn ngồi xuống mép giường, ấn thử nệm rồi nói:

"Nệm khá êm đấy, cô có muốn thử không? Tôi còn lo đêm nay sẽ khó ngủ nữa cơ."

Ô Mạn vội vàng lắc đầu:

"Tôi không quen chạm vào giường khi chưa tắm."

"À… Tôi đường đột rồi." Ông Thiệu Viễn lập tức đứng dậy, hơi ngượng ngùng, "Vậy để tôi tắm trước—không đúng, cô tắm trước đi."

Anh chỉ về phía phòng tắm trong phòng, nhưng Ô Mạn bỗng nhớ ra tầng ba còn có phòng tắm công cộng. Lúc này chắc chẳng ai dùng, liền đề nghị:

"Không cần đâu, tôi dùng phòng tắm trên tầng ba. Tiện thể lên sân thượng hút một điếu, thế này khỏi phải đợi nhau."

Ông Thiệu Viễn có vẻ định từ chối, nhưng Ô Mạn đã cầm đồ rời khỏi phòng.

Vừa bước ra khỏi cửa, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Trời ạ, tham gia show thực tế còn khó hơn đóng phim. Không có kịch bản, không có động tác được định sẵn, cô thậm chí còn không biết nên phản ứng thế nào mới hợp lý.

Nếu cứ thế này, đêm nay chắc chắn mất ngủ. Hay là… thật sự ra sofa ngủ luôn nhỉ?

Ô Mạn lên sân thượng, vừa châm một điếu thuốc vừa cân nhắc. Sau khi quyết định xong, cô dụi tắt đầu thuốc rồi bước xuống cầu thang.

Không ngờ, ngay ở khúc rẽ, cô đột nhiên bị kéo vào một khoảng tối.

Mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô.

Chàng trai kia ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng cọ cọ bên má cô.

Cậu đã tắt micro, thoải mái thở dài một hơi:

"Anh nhịn cả tối nay rồi."

Tim Ô Mạn đập thình thịch, cô cũng vội vàng tắt micro.

"Anh điên rồi à? Ở đây có camera!"

"Anh quan sát kỹ rồi, đây là góc chết." Truy Dã vừa nói, vừa đưa tay vuốt ve gương mặt ửng đỏ của cô, "Vừa nãy em và Ông Thiệu Viễn nói gì trong phòng?"

"Chỉ là khách sáo thôi." Ô Mạn vẫn không yên tâm, quay trái quay phải quan sát, "Thật sự không có camera chứ?"

"Tất nhiên rồi."

Truy Dã ho khẽ một tiếng, giọng điệu có chút chột dạ.

"Camera chỗ này… vừa bị anh lấy khăn che mất rồi."

"..."

"Không sao đâu, tổ chương trình chắc chắn sẽ cắt bỏ đoạn anh lấy khăn che camera."

Ô Mạn đưa tay véo má cậu để trút giận: "Anh chỉ biết gây rối thôi! Lúc ở bàn ăn cũng vậy!"

Truy Dã nắm lấy mu bàn tay cô, đặt lòng bàn tay cô áp vào mặt mình, khẽ cọ cọ như đang chơi đùa:

"Thật ra anh có thể gây rối hơn nữa, ví dụ như..."

"Ví dụ gì?"

"Nửa đêm lẻn vào phòng em, rồi lén mang em đi."

Ô Mạn lập tức rút tay về, lúng túng nói: "Em đi tắm đây."

Cô xoay người bước đi, nhưng đi được hai bước lại khó chịu quay đầu lại:

"Ngủ cho tử tế vào, đừng có ôm bừa ai đó đấy."

Truy Dã hơi sững sờ, rồi nghiêng đầu tựa vào tường, bật cười:

"Còn nói là không để ý?"

Chưa đợi Ô Mạn lên tiếng, Truy Dã đã giơ tay đầu hàng:

"Anh đầu hàng trước! Được chưa, chị? Anh để ý đấy."

Cậu dừng lại một chút, rồi cười tinh quái:

"Nên để bù đắp, tối nay em nhất định phải mơ thấy anh. Tốt nhất là nói mớ gọi tên anh để cái lão kia nghe thấy."

Hai tháng sau, trên diễn đàn ẩn danh.

Truyện mới