Đây là một bộ truyện xanh, nếu "bíp" loạn lên quá thì chẳng may bị kiểm duyệt thì làm sao? Nhưng vừa dứt lời, Cảnh Nghi đã nghe thấy tiếng "bíp bíp" bên tai càng lớn hơn.
Cảnh Nghi: "..."
Cậu chớp mắt vài cái "Đại thiếu gia, sao anh còn dám ngang nhiên phạm luật vậy?"
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, hỏi ngược: "Chuyện này là tại tôi à?"
Cảnh Nghi trừng mắt, chẳng lẽ muốn đổ lỗi cho Hắc Bạch Vô Thường hay sao?
Lệ Vấn Chiêu nói từng chữ, giọng điệu chậm rãi đầy lý lẽ: "Em c.ởi đồ trước mặt tôi, còn bắt tôi phải giữ bình tĩnh?"
Cảnh Nghi nghẹn lời. Cậu gấp gáp quá, chỉ lo thay đồ mà quên mất Lệ Vấn Chiêu vẫn đang trong phòng.
Giọng Lệ Vấn Chiêu hơi khàn khàn: "Nếu đổi lại là tôi c.ởi đồ trước mặt em, em có giữ được bình tĩnh không?"
Cảnh Nghi ngẩn người.
Nếu Lệ Vấn Chiêu thật sự đứng trước mặt cậu mà cởi đồ... U chu cha!
Tầm mắt cậu lập tức trượt dài, không thèm che giấu: Đúng là sắc đẹp đỉnh cao! Đẳng cấp thần thoại kim cương!
Bình tĩnh gì nữa chứ, chắc chắn không thể rồi!
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Anh thậm chí chẳng cần lắng nghe nội tâm của Cảnh Nghi, chỉ cần nhìn ánh mắt long lanh kia thôi là biết ngay nhóc này đang nghĩ gì rồi.
Quản gia nhỏ của anh dựa vào "hào quang chính chủ", dám chơi trò tiêu chuẩn kép một cách trơ trẽn.
Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu chậm rãi dừng lại trên người Cảnh Nghi: "Cảnh quản gia, đừng có hai mặt rõ ràng như vậy."
Cảnh Nghi: OvO
"Chuyện này khác mà, Đại thiếu gia!"
Lệ Vấn Chiêu: "Khác chỗ nào?"
Cảnh Nghi liền nghiêng đầu, giọng đầy hùng biện: "Em nhìn anh là với ánh mắt thưởng thức, còn ánh mắt của anh thì..."
Lệ Vấn Chiêu yên lặng chờ cậu bịa chuyện tiếp.
Cảnh Nghi dẩu môi, nghiêm túc nói: "Ánh mắt của anh có... chút đáng sợ."
"..."
Đáng sợ tới mức Cảnh Nghi nhiều lần tự ảo giác rằng mình không phải con người, mà là miếng thịt đặt trên thớt, đang chờ Lệ Vấn Chiêu - kẻ có ánh nhìn nguy hiểm - nhào tới chén sạch.
Lần đầu yêu đương mà gặp phải kiểu cao thủ như vậy, Cảnh Nghi cảm giác áp lực lớn như cả trái đất đè lên người.
Lệ Vấn Chiêu thở dài, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh: "Tôi còn chưa làm gì, em đã thấy đáng sợ rồi à?"
Cảnh Nghi lập tức "lag" não.
Lệ Vấn Chiêu đưa tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo đường viền cằm của anh, khiến Cảnh Nghi rùng mình một cái: "... Ừm."
Lệ Vấn Chiêu bước tới gần hơn, khẽ cúi người, đặt cằm lên vai Cảnh Nghi.
Giọng nói trầm thấp, ấm áp lướt qua tai anh: "Em cũng phải cho tôi chút ngọt ngào chứ."
Bạn trai nhỏ hoạt bát, đáng yêu mỗi ngày cứ tung tăng trước mặt anh, khiến tình yêu trong lòng Lệ Vấn Chiêu ngày càng chất đầy.
Đến lúc nào đó, khi nó tràn ra, anh sợ mình sẽ chẳng thể kiểm soát được bản thân.
Cảnh Nghi: "..."
Lỗ tai hơi tê, ngứa ngáy một chút, Cảnh Nghi liền đưa tay gãi gãi.
Thật ra cậu chẳng hề bài xích việc thân thiết với Lệ Vấn Chiêu, ngược lại, vì thích Lệ Vấn Chiêu nên cậu cực kỳ thích mấy màn "dán dán".
Nhưng mỗi lần đến thời khắc quan trọng là y như rằng, cậu lại "lvòng vo Tam Quốc rút lui. Hình ảnh "quy mô lớn" từng thoáng qua trong phòng tắm khách sạn cứ quanh quẩn mãi trong đầu cậu, lặp đi lặp lại như phim tua chậm.
Cảnh Nghi đưa tay sờ sờ mũi, ánh mắt bắt đầu phiêu tán khắp nơi. "Hay mình cứ từ từ tiến triển ha?"
Lệ Vấn Chiêu: "Tiến triển thế nào?"
Cảnh Nghi ngước mắt lên, ánh nhìn khẽ lướt qua khuôn mặt anh tuấn của Lệ Vấn Chiêu: đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, và cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mỏng nhạt màu của anh...
Cảnh Nghi nuốt nước bọt, lấy hết can đảm kiễng chân, khẽ nhắm mắt, hôn nhẹ lên khóe môi Lệ Vấn Chiêu: "Thế... thế này được chưa?"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
【Bíp bíp bíp -- Bíp bíp bíp bíp -- Bíp bíp bíp bíp bíp bíp --!!!】
Cảnh Nghi: "......!!!!"
Lệ Vấn Chiêu hơi ngơ ngác mất vài giây, vô thức ôm lấy Cảnh Nghi. Cảm giác thân nhiệt chạm nhau lập tức kích hoạt toàn bộ giác quan. Một thứ cảm xúc... không tiện diễn tả bằng lời... dường như đang từ từ bùng cháy.
Cảnh Nghi đứng đờ ra.
Bàn tay nóng rực đặt trên lưng, hơi thở nặng nề bên tai, rõ ràng là Lệ Vấn Chiêu đã bị khơi gợi hứng thú.
Lửa do mình đốt, giờ thì bối rối, tim cậu đập thình thịch như sấm. Suy nghĩ hai giây, Cảnh Nghi nhanh như chớp móc điện thoại ra: "Đợi đã, Đại thiếu gia!"
Lệ Vấn Chiêu: "?"
Ngay sau đó, cả căn phòng liền vang lên giai điệu mạnh mẽ và... vô cùng hào hùng: