Cảnh Nghi suýt nghẹn bởi mấy lời không che không đậy của Phàn Minh, ngừng mấy giây mà vẫn không nói nổi câu nào.
Cẩu thả quá rồi! Hóa ra cái câu kinh điển "Tôi có một người bạn" này đã thành lối mòn tới mức, ngay cả trong thế giới tiểu thuyết cũng không tránh khỏi.
Biết trước thế này, cậu đã không hỏi rồi.
Tự dưng còn bị Phàn Minh chộp mất một miếng dưa to thế này.
Cảnh Nghi bặm môi, liếc qua một cái ánh nhìn trách móc, rồi kiên quyết không thừa nhận:
"Phàn thư ký, đừng tùy tiện gán ghép người khác. Đây là văn phòng, dùng từ ngữ tr.ần tr.ụi thế này không hay đâu."
Cậu cố gắng đè nén cảm xúc, không để lộ dù chỉ một chút.
"Tr.ần tr.ụi ư?" Đuôi mắt Phàn Minh cong lên, ánh cười đầy ranh mãnh: "Mới chỉ có vậy thôi mà đã cho là tr.ần tr.ụi rồi ư."
Cảnh Nghi: "..."
"Với lại, văn phòng thì sao? Chính vì cái không khí này mới tạo cảm giác cấm kỵ chứ."
Cảnh Nghi: "..."
Không ổn rồi! Đây không còn là Phàn thư ký nghiêm túc, chuyên nghiệp của ngày xưa nữa. Anh ta bây giờ, một đầu óc toàn rác rưởi, não bộ toàn màu vàng, rơi thẳng xuống hoàng hà mất rồi!
Chớp mắt, Cảnh Nghi bỗng nghĩ ra gì đó, liền hỏi: "Phàn thư ký, lý thuyết phong phú thế này, anh bổ sung kiến thức kiểu gì vậy?"
Phàn Minh bị câu hỏi kỳ quặc của cậu làm nghẹn, mất vài giây mới phản ứng lại.
"Dạo này tôi đang xem truyện tranh, thể loại đam mỹ."
Cảnh Nghi thẳng thừng nói: "Chắc là gu hơi đậm một chút, đúng không?"
Phàn Minh: "..."
Anh ho khan một tiếng: "Cảnh quản gia, đây là văn phòng, đừng nói mấy lời lộ liễu thế."
Trước đây, anh vốn chẳng bao giờ đọc loại này, nhưng gần đây không hiểu sao bị Thư ký Trâu làm phiền đến phát mệt.
Một ngày nọ đi dạo nhà sách, tình cờ thấy vài cuốn truyện tranh mới xuất bản, nét vẽ vừa đúng gu, tựa sách lại rất văn thơ, thế là tiện tay mua vài cuốn về nhà.
Ban đầu chỉ định coi truyện tranh để giảm stress, ai dè, một cuốn bé tí thôi mà "ruột" lại đầy bất ngờ. Kể từ đó, Phàn Minh mở ra một cánh cửa thế giới mới.
Một bước, anh đã lạc lối không lối thoát.
Bước một cái mà tận hơn tháng nay chưa chịu bước ra!
Chắc cũng vì đọc nhiều quá, giờ nhìn Lệ Vấn Chiêu với Cảnh Nghi kiểu gì anh cũng thấy "không bình thường," suốt ngày ngứa tay ghép đôi trong đầu.
Nhưng nhìn hôm nay, hình như anh không ghép nhầm CP rồi!
Cảnh Nghi im lặng vài giây, sau đó nheo mắt cười đầy ẩn ý: "Phàn thư ký, xem một mình không thấy chán à? Có lúc nào anh cảm thấy nếu có người để chia sẻ thì cũng hay không?"
Mắt Phàn Minh sáng rực: "Cậu cũng xem à?"
"Tôi không xem." Cảnh Nghi đáp.
"Nhưng Thư ký Trâu xem. Anh tìm anh ta mà tám đi."
Phàn Minh khựng lại, ánh mắt hơi nghi hoặc: "Tôi thấy cậu đang lừa tôi."
Cảnh Nghi nghiêm mặt: "Người thành phố không lừa người thành phố."
Thôi được rồi.
Hiếm có tri kỷ. Phàn Minh gật gù: "Vậy tôi tan làm sẽ tìm anh ta."
Cảnh Nghi bặm môi, cười như mèo ăn vụng, hoàn thành cú đâm lén hoàn mỹ rồi vội vàng chuồn thẳng về văn phòng.
Phàn thư ký, tới mà phản dame tôi đi!
.
Về văn phòng, Cảnh Nghi vẫn thấy không được tự nhiên, nhất là khi vừa trông thấy Lệ Vấn Chiêu, trong đầu cậu lại hiện lên câu nói: "C.ởi quần áo, ngồi lên đùi."
Làm cậu giờ chẳng biết phải đối diện với anh kiểu gì nữa.
Không được.
Lệ Vấn Chiêu có "bàn tay vàng" mà. Lỡ đâu anh nghe thấy suy nghĩ trong đầu cậu thì toi. Cậu không dám nghĩ bậy, nhưng lại sợ không kìm chế nổi.
Suy nghĩ hai giây, Cảnh Nghi bặm môi nở nụ cười.
Có cách rồi.
Lệ Vấn Chiêu đang làm việc tại bàn, vừa thấy quản gia nhỏ quay lại, anh hơi ngước mắt, chưa kịp nói gì thì tai đã bị "bắn phá" bởi một tràng ca khúc cao vút: