“Lợi hại nha!”
Văn phòng bác sĩ sáng sủa, Vệ Nghê được mọi người tò mò vây quanh.
“Làm sao cô thuyết phục được bệnh nhân đồng ý phẫu thuật vậy?”
“Không phải trước kia cô ấy đã nói, thà chết cũng cố chấp làm trị liệu thôi sao?”
Vệ Nghê đang ứng phó với đồng nghiệp cùng tầng, chỉ thấy một khuôn mặt trẻ trung quen thuộc bước nhanh vào văn phòng bác sĩ.
Thực tập sinh trường trú ở trung tâm cấp cứu hưng phấn chen đến trước mặt Vệ Nghê, gấp đến chờ không nổi nói: “Em cũng nghe! Em cũng nghe nói! Phó viện ‘tự mình chinh chiến’ cũng chưa thuyết phục được, chị nói cái gì để có thể lay động bệnh nhân đó vậy ạ?”
“Sao em lại ở chỗ này? Trung tâm cấp cứu không sao chứ?” Vệ Nghê dở khóc dở cười.
“Yên tâm đi ạ, em trực ca đêm, vừa mới tan tầm đấy!” Thực tập sinh vỗ ngực.
“Tôi chỉ đứng từ góc nhìn cá nhân rồi tâm sự hàn huyên với cô ấy thôi. Chứ không có gì khác hết.” Vệ Nghê nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Vậy cũng quá lợi hại, người khác tán gẫu cũng chưa hiệu quả bằng cô nữa đó. Ngày thường thấy bác sĩ Vệ ít nói, hoá ra là chưa tìm đúng chỗ để nói chuyện⎯⎯” Một bác sĩ khác cười nói, “Nghe nói trước kia có người nhà của cô bé bị u đáy mắt cũng không chịu phẫu thuật, cũng nhờ có cô đi giải quyết xung đột đó⎯⎯ Sau này chắc phải gọi cô là bậc thầy giao tiếp mới được quá!”
Đối diện với sự trêu ghẹo từ đồng nghiệp, hình như là phát ngốc với Giải Tinh Tán lâu rồi, Vệ Nghê cũng buột miệng nói ra lời dí dỏm:
“Vậy thì đừng⎯⎯ Tôi không muốn mọi người kêu là Đại sư Vệ đâu, không chừng để người khác nghe thấy, còn tưởng tôi là ‘Khiêu đại thần’ [1] nữa đó.”
[1] 跳大神 /tiào dàshén/ Khiêu đại thần là một nghi lễ mê tín dị đoan thời phong kiến, nhưng cũng được lưu truyền thành 1 số nghi lễ dân gian ở TQ, nôm na là sẽ có người thực hiện các điệu múa để kết nối với các vị thần, linh hồn… để cầu phúc, xua đuổi tà mà chẳng hạn.
Trong văn phòng làm việc của bác sĩ vang lên từng tiếng cười hài hoà vui vẻ.
Một ngày bận rộn nhưng thú vị kết thúc vào lúc 8 giờ, sau khi Vệ Nghê giao ca với bác sĩ thay thế khác, xách túi đi ra cửa lớn của khu nằm viện.
Hướng ra cửa bệnh viện có một con đường dốc uốn lượn dài dằng dẵng, mỗi ngày dù vào ca tay tan tầm, Vệ Nghê cũng đều đi dọc theo con đường dốc này.
Hôm nay, cô giống như thường ngày theo bước chân mình đi xuống dốc, ở cổng lớn bệnh viện gặp được bóng người trong dự liệu.
Thanh niên cao cao gầy gầy đang buồn chán tựa vào cổng, vừa thấy Vệ Nghê đôi mắt liền sáng lên, sống lưng cũng dựng thẳng tắp.
Giải Tinh Tán hất cằm về chiếc xe máy đen đậu bên cạnh: “Lên xe thôi.”
Vệ Nghê cũng không dong dài gì thêm, đội mũ bảo hiểm ngồi lên yên sau.
Thế mới nói, có một số trường hợp đặc biệt không thể gỡ bỏ. Từ sau khi Vệ Nghê từ chối không thành, ngồi lên chiếc xe máy đón cô tan ca, cuối cùng vẫn không thoát khỏi nó.
Vệ Nghê khuyên can không xong, cũng thử không nói cho cậu biết giờ tan tầm của mình, nhưng kết quả chỉ làm cậu chờ thêm vài tiếng nữa mà thôi, rồi sau đó Giải Tinh Tán vẫn sẽ xuất hiện trên đường cô tan làm.
Vệ Nghê đành phải đi theo cậu.
Dừng ở trước cửa ra vào của bệnh viện, sẽ gặp kha khá phiền toái bị người quen bắt gặp. Vệ Nghê không rõ đây là Giải Tinh Tán vô tình làm vậy, hay là cố ý.
Nhưng dù có thế nào, ánh mắt của người khác, đã không còn ảnh hưởng đến Vệ Nghê nữa.
Chuyện ly hôn, giống như hòn đá ném vào biển sâu, nó không chỉ tạo ra vài đợt gợn sóng.
Mà nội tâm của cô, cũng dần dần có chút biến hoá.
“Hay là về nhà?” Giải Tinh Tán chân dài sải bước lên motor, vừa đội mũ bảo hiểm vừa hỏi.
“Nếu không thì sao?” Vệ Nghê hỏi lại.
“Nếu không, chúng ta đi hóng gió bên sống nhé? Hay chị muốn uống cà phê gì không?” Giải Tinh Tán nói, “Chị xem, còn sớm như vậy, về nhà sẽ chán lắm đó nha.”
Tuy về nhà Vệ Nghê cũng không có việc gì để làm, nhưng cô vẫn cố ý nói: “Tôi không thấy chán.”
Giải Tinh Tán thở dài, vẻ mặt thất vọng.
Lúc cậu đang tính khởi động xe máy, Vệ Nghê nói tiếp:
“… Nhưng đi hóng gió sông cũng được.”
Giải Tinh Tán nghe vậy lập tức quay đầu lại, khuôn mặt phá cách lạnh lùng bởi vì một câu nói này mà bộc lộ ra chút tia vui mừng, giống như một chú chó lớn ngẫu nhiên gặp bên đường đang đi cùng chủ, ánh mắt phát sáng, khoé miệng nhếch lên, nếu có đuôi chắc chắn sẽ lắc lư liên tục ⎯⎯ Mỗi lỗ chân lông của Giải Tinh Tán đều thành thật biểu đạt nội tâm vui sướng của chủ nhân nó.
* anh Tán: