Sự thật vốn là thế.
Dù Lâm Trạch không đỗ đạt, chỉ cần giữ vững sản nghiệp gia tộc, hắn vẫn có thể sống sung túc cả đời.
Hắn còn có nhiều con đường khác để đi.
Lâm Trạch không đồng tình.
Hắn nói: "Mẫu thân ta, phu nhân nhà họ Thôi, Thôi Uyển Nhi đều mong ta thi đậu, có chức có quyền."
"Nhà họ Lâm giàu có, nhưng trong nhà không ai làm quan. Không có quan lại bảo hộ, sản nghiệp khó mà bền vững."
Hợp lý.
Ta im lặng.
Hắn nói: "Mai lại đến xoa bóp cho ta, đến khi khoa cử kết thúc."
Ta đáp: "Vâng."
Ta là nha hoàn của hắn, đây là bổn phận của ta.
12
Sau khi Thạch ma ma đến Thư phủ, bà ấy thích nghi rất nhanh.
Hai vị công tử đều rất tôn trọng bà.
Các món đậu hũ mà bà làm, vừa mềm vừa thơm, cực kỳ hợp khẩu vị của Thư Bình Sơn.
Thân thể hắn dần khỏe mạnh hơn.
Còn Lâm Trạch, vì ta đã giúp hắn giảm đau đầu, nên yêu ai yêu cả đường đi, đối với Thạch ma ma – người mà ta xem như mẫu thân, hắn cũng tôn trọng hơn hẳn.
Sự hiện diện của Thạch ma ma trong Thư phủ ngày càng lớn.
Lớn đến mức... bà ấy lại nhặt về một đứa bé rách rưới từ ngoài đường.
Lúc trước, khi ở Lâm phủ, bà ấy cầu xin Lâm lão phu nhân thu nhận ta.
Lần này, bà ấy trực tiếp đi tìm Thư Bình Sơn.
Thư phủ không thiếu một miệng ăn, Thư tiên sinh đồng ý ngay.
Đứa bé trông khoảng bốn, năm tuổi.
Ta và Thạch ma ma cùng nhau tắm rửa cho nó, mới lộ ra một khuôn mặt thanh tú.
Thạch ma ma suốt đêm sửa lại áo khoác cũ của ta lúc nhỏ, mặc cho cậu bé, rất vừa vặn.
Bà ấy tiếc nuối nói: "Vốn định giữ làm kỷ niệm, giờ lại cho Thạch Mài mặc mất rồi."
Bà ấy đặt tên cho cậu bé là Thạch Mài.
Ta nói: "Chỉ cần người giữ con lại, con đã cảm động lắm rồi. Giờ có thể cho Thạch Mài một bộ quần áo che thân, tránh rét, con vui còn không kịp ấy chứ."
Thạch Mài không nói chuyện.
Thạch ma ma nghi ngờ: "Có khi nào nó bị câm không?"
Ta nói không phải, vì mỗi khi nghe thấy âm thanh đột ngột, người Thạch Mài sẽ run lên.
Mười người câm thì chín người điếc, nhưng Thạch Mài có thể nghe thấy âm thanh, vậy hẳn không bị câm.
Ta và Thạch ma ma không ép nó phải nói.
Thạch ma ma dắt nó đi cho gà ăn, tưới nước trong vườn rau.
Hai người hòa hợp vô cùng, dưới sự yêu thương của Thạch ma ma, Thạch Mài đang dần trở thành một "phiên bản thứ hai" của ta.
Bà ấy luôn mang nó theo bên người.
Hôm nay, Thạch ma ma nói: "Đậu nhi, con nói xem, có phải Thạch Mài có vấn đề không?"
Ta hỏi bà ấy có chuyện gì.