Thạch ma ma lập tức mở bọc hành lý bên mình ra, vài củ khoai lăn lông lốc xuống đất.
Bà nói: "Khoai nhà Lâm phủ nướng lên là thơm nhất, bên ngoài bán thế nào cũng không bì kịp."
Ta nói: "Đúng vậy, con cũng đã nướng mấy lần ở đây rồi, nhưng sao vị vẫn không đúng."
Bà nói: "Phải dùng khoai của Lâm phủ, may mà trước khi đi, ta vơ đại một nắm mang theo cho con."
Ta cười tủm tỉm: "Không chỉ cần khoai của Lâm phủ, mà còn phải có ma ma nữa, thì khoai mới đúng vị."
Thạch ma ma cười tươi như hoa: "Chỉ được cái dẻo miệng nịnh ta!"
Hai chúng ta cười đùa vui vẻ.
Trong phòng có hai chiếc giường, Thạch ma ma ngủ trong, ta ngủ ngoài.
Trước khi đi ngủ, ta chui vào chăn của Thạch ma ma, chen chúc với bà.
Bà không hề khó chịu, còn kể cho ta nghe những tin tức bà nghe ngóng được.
Bà nói: "Thật ra, Thôi Uyển Nhi rất hài lòng về con, nói rằng con thật sự hiền lành chất phác, nàng không nhìn nhầm người."
Bà lại nói: "con có biết lai lịch của Thư tiên sinh không?"
Ta đáp: "Lâm thiếu gia nói ông ấy là trạng nguyên khóa trước, không muốn làm quan nên hồi hương làm tiên sinh."
Thạch ma ma nói: "Chỉ có vậy?"
Ta đáp: "Phải."
Bà thở dài: "Sao con vẫn ngốc thế chứ? Dù sao đó cũng là chủ tử của con, sao không tìm hiểu kỹ một chút?"
Ta hỏi: "Ma ma, nếu người biết nhiều thì kể cho con nghe đi."
Thạch ma ma lộ vẻ hài lòng, bà chỉ chờ ta năn nỉ đây mà.