Thạch Ma ma thở dài:
"Thạch Mài, không phải nam nhân nào cũng có nhiều thê thiếp đâu."
"Nhà nghèo chỉ cưới được một vợ, nhà giàu cũng có người chỉ giữ một thê."
"Chỉ khi chính thê không thể sinh con, hoặc đã già rồi, họ mới nạp thiếp."
Thạch Mài trầm tư một lát, rồi gật đầu:
"Vậy được! Đệ sẽ cố gắng làm người giàu có, nhưng chỉ cưới một thê!"
Dáng vẻ ngốc nghếch vô cùng đáng yêu.
Ta và Thạch Ma ma đồng loạt bật cười.
Nhưng… chúng ta đều hiểu rõ—
Ở nơi này, nói về một thê một phu… chỉ là mộng tưởng mà thôi.
24
Sáng hôm sau, Thạch Ma ma dẫn Thạch Mài đi cùng Thư tiên sinh và Lâm Trạch dùng bữa sáng.
Còn ta thì đến hầu hạ Thôi Uyển Nhi.
*
Ta cứ nghĩ, nàng ta sẽ trầm mặc không nói gì, hoặc nổi giận, hoặc vẫn giữ bộ dáng cao cao tại thượng mà khinh thường ta…
Nhưng ta đã nghĩ nhiều rồi.
Nàng ta thái độ ôn hòa, giọng điệu bình thản.
Tựa như đã giác ngộ điều gì đó, không bi thương, không tức giận, không đau buồn, không d.a.o động…
*
Ta đưa cháo Thạch Ma ma nấu đến cho nàng ta.
Nàng ta nhận lấy, không nói một lời, uống cạn sạch.
Nhìn cái bát trống trơn, trong lòng ta thấp thỏm không yên.
Ta cẩn thận hỏi:
"Thôi tiểu thư, cô có muốn thêm không?"
Nàng ta ngước mắt nhìn ta một cái, rồi nói:
"Sau này có thể ăn chung với các ngươi không?"
Ta sững sờ nhìn nàng ta.
Nàng ta cười nhẹ:
"Ý ta là… có thể cùng ăn với ngươi, Thạch Ma ma và Thạch Mài không?"
Ta không trả lời được.
Nàng ta khẽ cười, nói:
"Tối nay gọi ta nhé."
*
Khi đi ra ngoài, ta suýt nữa vấp chân.
Vừa bước ra khỏi cửa, ta nghe thấy tiếng cười—