Nương Nương Nhóm Lửa Chương 17: Chương 17

[Cập nhật lúc: 10:55 20/02/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Nương Nương Nhóm Lửa - Chương 17: Chương 17 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

21

 

Lâm Trạch đậu rồi.  

 

Lâm phủ sôi trào.  

 

Lâm phu nhân lập tức phái người đến đón Lâm Trạch về phủ ăn mừng.  

 

Thư tiên sinh cũng được mời về cùng.  

 

Trên mặt hắn tràn đầy tự hào và vui sướng.  

 

Bên ngoài ai cũng bàn tán: "Thiếu gia Lâm gia thi trượt nhiều lần, nhưng chỉ cần bái Thư tiên sinh làm thầy, thi một lần là đậu ngay."  

 

Thư tiên sinh đúng là danh sư!  

 

Lâm Trạch chính là minh chứng tốt nhất.  

 

Mấy nhà quyền quý trong thành đều muốn gửi con trai sang đây học.  

 

Nhưng Thư tiên sinh từ chối hết, hắn nói muốn dốc toàn lực đưa Lâm Trạch tiến thêm một bước nữa.  

 

Việc này càng làm danh tiếng của hắn vang xa.  

 

Hắn muốn biến Lâm Trạch thành học trò thành công nhất của mình.  

 

*

 

Ta cũng vui theo, liền nói với Thạch ma ma:  

 

"Thiếu gia đậu rồi, liệu Lâm phu nhân có vui quá mà thả người không?"  

 

Thạch ma ma lắc đầu:  

 

"Không đâu. Phu nhân mê tín nhất đấy."  

 

"Thiếu gia thi đậu, bà ta sẽ nghĩ phong thủy ở đây tốt, người hầu bên cạnh phúc khí dày."  

 

"Cả ta, con, thậm chí Thạch Mài, đều là bùa may mắn. Bà ta sẽ không động vào ai hết."  

 

Bà lại chỉ vào sân viện chúng ta ở:  

 

"Ngay cả cách bày trí ở đây, bà ta cũng không cho ai động vào đâu."  

 

Rồi bà nhíu mày, lo lắng nhìn ta:  

 

"Không biết thiếu gia có bị phu nhân ảnh hưởng mà cũng nghĩ vậy không…"  

 

"Nếu thế, chúng ta muốn rời đi càng khó hơn."  

 

Ta vòng tay ôm lấy vai bà, an ủi:  

 

"Ma ma, chúng ta nhất định sẽ lập cửa hàng riêng, người tin con chứ?"  

 

Thạch ma ma nhìn ta, kiên định nói:  

 

"Ta tin con."  

 

"Từ ngày ta nhặt con từ ngoài đường về, cuộc sống liền khác hẳn, càng ngày càng khá hơn, càng ngày càng có hy vọng."  

 

Nhưng rồi bà lại thở dài:  

 

"Chỉ sợ thiếu gia dùng ta để ép con."  

 

Linh cảm của bà rất chính xác.  

 

*

 

Trước khi xuất phát, Lâm Trạch yêu cầu ta phải đi cùng.  

 

Ta không đồng ý.  

 

Hắn liền nhìn ta, chậm rãi nói:  

 

"Thạch Đậu, theo ta về đi."  

 

"Ta không thích ăn đậu phụ, nhưng đậu phụ của Thạch ma ma, ta có thể ăn cả đời."  

 

Hắn thực sự dùng Thạch ma ma để ép ta.  

 

Nhưng hắn không biết, Lâm phu nhân đã đồng ý cho Thạch ma ma rời đi sau ba năm.  

 

Ta không sợ hắn.  

 

Ta chỉ sợ Lâm phu nhân đổi ý.  

 

Với mức độ nuông chiều con trai của bà ta, nếu Lâm Trạch thực sự làm ầm lên, rất có thể chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi đây.  

 

Không còn cách nào khác, chỉ có thể đổi hướng.  

 

Dù sao thì hắn cũng không muốn ta rời khỏi hắn.  

 

Vậy ta cứ để hắn chọn đi:  

 

Muốn ta rời xa tạm thời, hay rời xa mãi mãi?  

 

Thế là ta thẳng thắn nói:  

 

"Thiếu gia, phu nhân không thích ta."  

 

"Vào ngày vui thế này, nếu ngài mang ta theo bên cạnh, nhỡ bà ấy nổi giận, liền đuổi ta ra khỏi phủ thì sao?"  

 

"Như thế, ta chỉ có thể rời khỏi Lâm gia thôi."  

 

"Không thể nào!" Lâm Trạch hoảng lên.  

 

Nhưng rồi hắn im lặng.  

 

Hắn rất rõ tính mẹ mình.  

 

Bà ta thích xinh đẹp, ngọt miệng, ngốc nghếch hoặc giàu có, có địa vị.  

 

Còn ta?  

 

Không có điểm nào phù hợp.  

 

Hắn nhìn ta, nói:  

 

"Ngươi cũng nên học đám nữ tử bên ngoài, ăn diện chút đi."  

 

Sau khi suy nghĩ rất lâu, hắn mới cho phép ta ở lại.  

 

Nhưng hắn nói:  

 

"Không được chạy lung tung."  

 

Ta kinh ngạc:  

 

"Thiếu gia, khi nào ta chạy lung tung chứ?"  

 

Ta là người an phận nhất đây này.  

 

Từ khi đến Thư phủ, chưa từng rời khỏi nơi này nửa bước.  

 

Chuyện mua sắm trong nhà, hoặc là do tiểu thương mang đến tận cửa cho ta mua, hoặc là Thạch ma ma đi mua.  

Truyện mới