Phu nhân nhà họ Lâm muốn chọn thông phòng cho thiếu gia.
Đám nha hoàn xinh đẹp ai nấy đều háo hức chờ đợi.
Ta cầm cây củi cháy dở, hỏi Thạch ma ma: "Có thể nướng củ khoai được không?"
Thạch ma ma đáp: "Con có thể có chút tiền đồ được không hả?"
01
Ta vào Lâm phủ làm nha hoàn năm mười tuổi, chuyên nhóm lửa cho Thạch ma ma trong bếp.
Cứ thế đốt lửa suốt năm năm, giữa ta và Thạch ma ma cũng dần có tình cảm sâu đậm.
Ban đầu, bà chê ta vụng về, tay chân lóng ngóng.
Sau lại phát hiện ta không hề vụng, chỉ là cần thời gian. Đến khi thời cơ chín muồi, ta có thể kiểm soát lửa một cách hoàn hảo.
Bà xào rau, hầm canh, hấp bánh…
Còn ta, lửa ta nhóm lúc nào cũng vừa vặn thích hợp.
Nhờ vậy, Thạch ma ma vững chắc giữ được vị trí bếp chính.
Nhưng rồi bà bắt đầu lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó ta sẽ rời đi.
Sợ ta sẽ như những nha hoàn khác, tìm cách vào nội viện hầu hạ nữ chủ nhân.
Hoặc leo lên giường của nam chủ nhân, phấn đấu làm thiếp thất.
Ta bảo bà rằng ta không có ý định đó.
Bà không tin.
Lo lắng suốt năm năm, cuối cùng bà cũng không lo nữa.
Bà bắt đầu mắng ta là đồ chỉ biết ru rú trong xó bếp, làm nha hoàn mà chẳng có chút dã tâm nào.
Ta cười, hỏi: "Ai nói con không có dã tâm?"
Thạch ma ma chỉ vào củ khoai lang và trái bắp ta vừa lôi ra từ trong đống than hồng, lạnh nhạt hỏi: "Dã tâm của ngươi chính là cái này à?"
Ta nhẹ nhàng bóc lớp vỏ cháy đen của củ khoai, hương thơm lập tức tỏa ra nức mũi.
Cắn một miếng khoai nướng nóng hổi, vừa mềm vừa thơm, ta nhắm mắt lại, lộ ra biểu cảm đầy hưởng thụ.
Thạch ma ma liếc ta một cái, hừ khẽ: "Cho ta nửa miếng."
Ta lập tức cười toe toét, ngoan ngoãn bẻ một nửa đưa cho bà.
Bà cũng thích ăn thứ này.
Ăn xong, Thạch ma ma trầm giọng nói: “Con là đứa con gái có tâm tư đơn thuần nhất mà ta từng gặp. Con không nên mãi ở trong bếp thế này."