Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào Chương 15: Vợ của tôi

[Cập nhật lúc: 11:20 03/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào - Chương 15: Vợ của tôi với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

"Sao mà đã nói đến chuyện kết hôn rồi?" Một giọng nói dịu dàng vang lên.

Mộ Dữu nhìn về phía sau liền thấy cô nhỏ Mộ Du Vãn và chồng cô nhỏ Giản Quý Bạch vội vã chạy tới.

Mộ Du Vãn và Mộ Du Trầm là chị em sinh đôi, đều do bà kế của Mộ Dữu sinh ra.

Bà kế sau khi sinh sức khỏe không tốt, mấy năm sau liền qua đời, hai chị em đều do một tay ông nội nuôi nấng.

Sau khi Mộ Du Vãn lấy chồng, vẫn luôn sống ở Lan Thành, có vẻ như hai người họ đã lái xe đến đây ngay trong đêm sau khi biết tin.

Đèn trong hành lang bệnh viện sáng rực, một đám người xúm lại lo lắng.

Mộ Du Vãn nhìn Mộ Du Trầm: "Ba thế nào rồi?"

Mộ Du Trầm nói: "Phải làm phẫu thuật, sống chết không muốn, không chịu thương lượng, để Doãn Mặc với Tiểu Dữu Tử đi đăng ký kết hôn dỗ ông ấy vui vẻ."

Mộ Du Vãn định đi vào thăm trước lại bị Mộ Du Trầm ngăn lại: "Chị đừng vào nữa, ông già vốn sợ chết, em vừa trấn an xong, không có việc gì rồi. Nếu nhìn thấy chị hơn nửa đêm chạy từ Lan Thành tới lại suy nghĩ lung tung, ngày mai hãn vào thăm."

Vành mắt Mộ Du Vãn đỏ hoe, đứng ngoài cửa nhìn qua tấm kính.

Ông cụ bên trong đã ngủ rồi.

Mộ Bách Uy và Mộ Bách Liêm đi tới.

Mộ Bách Uy nói: "Đã khuya lắm rồi, một đám người ở đây cũng vô dụng, tối nay tôi ở bệnh viện trông coi, những người khác về trước đi ngủ đi, ngày mai lại tới."

Mộ Du Trầm, Mộ Dữu và Doãn Mặc tối nay tới bệnh viện chỉ đi một chiếc xe của Mộ Du Trầm.

Sau sự cố này, Mộ Dữu với cô nhỏ Mộ Du Vãn muốn cùng Mộ Du Trầm trở về Mộ gia, nên cùng ngồi lên chiếc xe kia.

Mộ Du Trầm quay đầu lại hỏi Doãn Mặc: "Cậu về kiểu gì?"

Doãn Mặc còn chưa mở miệng, Giản Quý Bạch đã giơ chìa khóa xe lên: "Đã lâu không gặp, tôi qua nhà cậu nhé?"

Mối quan hệ giữa Giản Quý Bạch với Mộ Du Trầm khá lãnh đạm, anh cũng không có ý định đến Mộ gia.

Anh đã lái xe rất lâu từ Lan Thành đến rồi, Doãn Mặc tiếp nhận chìa khóa xe.

Sau khi lên xe, Giản Quý Bạch rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá, đưa tới: "Làm một điếu nhé?"

Doãn Mặc không nhận, Giản Quý Bạch cắn điếu thuốc vào miệng, cà lơ phất phơ cười: "Vẫn không biết hút thuốc à?"

"Chưa từng thử."

Xe chạy ra khỏi bệnh viện, hòa vào đại lộ, Doãn Mặc đánh tay lái, bình tĩnh nói: "Dữu Dữu không thích mùi thuốc lá."

Giản Quý Bạch cắn điếu thuốc nhưng không châm lửa, tùy ý nghịch chiếc bật lửa: "Doãn tổng lôi lệ phong hành trên thương trường, làm sao mà lại sa vào cô nhóc đó. Đợi hai ngươi kết hôn, về sau cậu sẽ bị giáng chức, phải gọi tôi là dượng nhỏ đấy."

"Nếu như cậu muốn nghe, không phải là tôi không gọi được."

"Tại sao tôi lại không muốn chứ? Bây giờ cậu gọi hai tiếng "dượng nhỏ" cho tôi nghe đi."

Sau khi đùa xong, Giản Quý Bạch hiếm khi nghiêm túc hơn: "Bởi vì việc này của ông cụ mà kết hôn, tôi không hiểu, trong lòng Tiểu Dữu Tử còn có cậu không?"

Sau khi Doãn Mặc từ chối lời tỏ tình của Mộ Dữu, hai người họ đã từng uống rượu nói về chuyện đó.

Giản Quý Bạch là người duy nhất bên cạnh Doãn Mặc biết chuyện này.

Đôi môi của Doãn Mặc mím lại, các đường cong trên khuôn mặt anh sắc nét.

Sau một hồi im lặng, anh nói: "Không biết."

"Thì hỏi chứ sao."

Doãn Mặc không nói lời nào, Giản Quý Bạch suy đoán: "Không dám hỏi, không có dũng khí à? Sợ người ta nói không thích à?"

"Cậu cũng đáng lắm, trước kia cảm thấy giữa cậu với con bé có chênh lệch tuổi tác, con bé quá nhỏ nên cậu không thể vượt qua rào cản trong lòng, bây giờ cậu hối hận rồi thì người ta sớm đã không quay đầu lại nữa."

Giản Quý Bạch dừng lại, "Cưới xong tính thế nào?"

"Từ từ rồi tới đi."

Giản Quý Bạch cố chấp, bị lời nói và thái độ của anh làm cho bối rối.

Một người nhàm chán như thế, cậu ta có thể theo đuổi được vợ không vậy?

Chợt nghĩ tới điều gì đó, Giản Quý Bạch tựa vào lưng ghế, nhỏ giọng nói: "Phụ nữ khó mà quên được mối tình đầu. Kết hôn xong cậu đối xử tốt với con bé, không chừng con bé có thể hồi tâm chuyển ý. Dù sao kết hôn xong sẽ thành vợ chồng, cậu càng có nhiều cơ hội chuộc lỗi mà."

Trở lại chung cư, Doãn Mặc treo áo khoác ở lối vào, nói với Giản Quý Bạch: "Trong ngăn tủ phòng sách có giường gấp đấy, tự trải chăn đệm ra đất mà ngủ."

Giản Quý Bạch sửng sốt một lúc, không thể tin được: "Doãn Mặc, cậu có phải bạn tôi không vậy, vất vả lắm tôi mới đến ở nhà cậu một lần, cậu lại bảo tôi ngủ dưới sàn á? Bây giờ tôi là dượng nhỏ của cậu đấy."

"Trong nhà chỉ có một cái giường thôi." Doãn Mặc mở tủ, ném một lon bia tới.

Giản Quý Bạch nhận lấy, nhíu mày, "Không lạnh à?"

"Không lạnh, tất cả đều ở nhiệt độ phòng."

Giản Quý Bạch không kén chọn nữa, dựa vào lưng ghế sô pha, lại nói về chỗ ở: "Tôi là khách, cậu không thể để tôi ngủ dưới đất được."

"Vậy cậu sang nhà em vợ cậu ngủ đi, tối nay cậu ta về nhà cũ, phòng bên đấy để trống đấy."

Nhắc đến Mộ Du Trầm, Giản Quý Bạch dừng lại hai giây: "Vậy thì tôi vẫn nên ngủ trên sàn nhà thì hơn."

Mở bia ra, Giản Quý Bạch uống hai ngụm.

Doãn Mặc quay người đi vào bếp, rót cho mình một cốc nước nóng rồi đi ra.

Giản Quý Bạch cười nhạo anh: "Sao mỗi ngày cậu lại như lão cán bộ thế nhỉ, rượu bia ướp lạnh không uống, còn uống nước nóng."

Doãn Mặc đi tới, ngồi xuống ghế sô pha: "Không lấy thân làm gương thì không quản được cô ấy, quen rồi."

Mộ Dữu thích uống đồ lạnh, nhưng uống nhiều quá dễ sinh bệnh.

Về vấn đề này, phương thức quản giáo của Mộ Du Trầm là đe dọa uy hiếp, không nghe lời đánh gãy chân.

Trong một năm ở Trường Hoàn kia, Doãn Mặc vì để cô bớt thèm lạnh và uống nhiều nước nóng hơn, đều cùng cô thực hiện.

"Nhà cậu lớn như thế, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị thêm giường cho khách chứ, nếu không thì có người khác tới đây thì xấu hổ quá." Giản Quý Bạch lại nhắc tới vấn đề ở nhờ, anh thật sự không nghĩ tới đến đây rồi mà phải ngủ dưới đất.

Sớm biết anh đã không đến, cũng chẳng phải không có nhà ở An Cầm.

"Tôi không có kế hoạch đấy, cậu ở không quen thì tự tìm chỗ khác đi."

Giản Quý Bạch đang định cười nhạo anh, chợt ý thức được một chuyện, anh gật đầu đồng ý: "Không được mua, sắp kết hôn rồi, trong nhà chỉ có một cái giường tiện bồi dưỡng tình cảm vợ chồng hơn."

Giản Quý Bạch nâng bia trong tay lên, "Về sau đều là rể Mộ gia rồi, cụng với dượng nhỏ một cái nào?"

Doãn Mặc không thèm để ý đến anh, đặt cốc nước xuống đứng dậy: "Ngủ sớm đi."

Giản Quý Bạch đằng sau trêu chọc: "Không phải cậu nói sẽ gọi tôi là dượng nhỏ sao, sao nửa ngày rồi vẫn chưa nghe thấy cậu gọi thế?"

Doãn Mặc trở về phòng, đi tắm rửa rồi dựa vào giường, nghĩ về bệnh tình của ông cụ Mộ.

Mộ Dữu lúc rời khỏi bệnh viện rất lo lắng, không chắc bây giờ cô có thể ngủ được không.

Do dự, Doãn Mặc gửi cho cô một tin nhắn: 【 Em ngủ chưa 】

—————

Mộ Dữu lúc này quả thật vẫn chưa ngủ, nằm ở trên giường mắt nhắm mắt mở một hồi, cô căn bản không thấy buồn ngủ.

Cầm điện thoại lên, nhìn tin nhắn của Doãn Mặc, cô tắt màn hình điện thoại rồi lại ném sang một bên.

Thấy hơi khát nước, Mộ Dữu từ trên giường đứng dậy, định đi ra ngoài lấy nước uống.

Từ trên tầng đi xuống, Mộ Dữu vô tình nhìn thấy Mộ Du Trầm đang ngồi một mình trên ghế sô pha, trên bàn trà có vài chai rượu, trong tay anh cũng cầm một chai.

Dưới ánh đèn mờ ảo, thân ảnh kia có chút cô đơn.

Mộ Dữu tăng tốc chạy tới: "Chú nhỏ, muộn như vậy rồi sao chú chưa ngủ?"

Mộ Du Trầm ngửa cổ uống một hớp rượu, không trả lời.

Mộ Dữu giật bình rượu trong tay anh: "Không được uống nữa."

Khi Mộ Du Trầm trừng mắt nhìn cô, cô cảm thấy hơi sợ, mắt không hiểu sao đỏ hoe lên, "Ngày mai còn phải tới bệnh viện thăm ông nội nữa, mùi rượu trên người chú nồng như thế, ông ngửi thấy sẽ mắng chú đó."

Khớp ngón tay Mộ Dữu nắm chặt bình rượu, lông mi vừa dày vừa cong khẽ rũ xuống, rất nhanh đã ướt át: "Chú nhỏ, sao chú lại ngồi ở đây uống rượu một mình, ông nội rất nguy hiểm sao?"

"Nói nhảm gì đấy?" Mộ Du Trầm nhíu mày liếc cô một cái.

Cầm ly rượu cô đang cầm trên tay đặt lên bàn trà, Mộ Du Trầm ngữ khí ôn hòa nói, "Ông tuy đã lớn tuổi nhưng thân thể cường tráng, thể chất cũng khoẻ hơn những người khác, cho nên không nguy hiểm đến thế đâu."

"Thế sao chú còn uống rượu."

Mộ Du Trầm im lặng.

Một lúc lâu sau, Mộ Du Trầm đứng dậy: "Không uống nữa, đi ngủ thôi."

Anh đi lên lầu trước.

Mộ Dữu nước cũng quên uống.

Sau khi trở về phòng, cô lấy điện thoại tiếp tục tìm kiếm trên mạng về những rủi ro của phẫu thuật sọ não.

Ban đầu, vốn muốn tự an ủi mình rằng bệnh không nghiêm trọng đến thế đâu, nhưng càng tìm kiếm, càng không thể chợp mắt.

Đêm đó, Mộ Dữu nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều.

Lúc này rồi mà ông nội vẫn nghĩ đến hạnh phúc của cô, khiến cô cảm thấy đau lòng, chua xót.

Khi Mộ Dữu còn rất nhỏ, cô sống trong nhà cũ với ông nội, mỗi tháng ba mẹ mới cùng nhau về thăm cô một lần.

Ai cũng nói với cô rằng ba mẹ bận rộn công việc.

Cô tin điều đó trong chục năm.

Cho đến kỳ nghỉ hè của năm lớp 11, cô nhìn thấy ba mình đi mua sắm cùng một người phụ nữ và hai đứa trẻ trên phố.

Bọn họ vui vẻ hòa thuận, thật đầm ấm và hạnh phúc.

Đó là hình ảnh cô mong mỏi hơn mười năm mà chưa bao giờ có được.

Đó cũng là ngày Mộ Dữu phát hiện ra rằng ba mẹ cô đã ly hôn khi cô mới hai tuổi.

Họ đều có một gia đình mới, những đứa con riêng.

Ba cô là thế, mẹ cô cũng vậy.

Mỗi tháng ở nhà, cô đều mong đợi đến lúc ba mẹ có thể quay lại gặp cô sau giờ làm.

Họ đã có những đứa con đầu lòng khác và đang tận hưởng hạnh phúc gia đình riêng của mình.

Đối với cô, được ăn cơm cùng ba mẹ mỗi ngày là một điều xa xỉ.

Đối với những đứa trẻ khác, đó chỉ là chuyện thường tình diễn ra hàng ngày.

Không phải Mộ Dữu không thể chấp nhận việc ba mẹ ly hôn và tái hôn.

Điều cô không thể chấp nhận là họ lừa dối cô với danh nghĩa vì muốn tốt cho cô.

Khi trở về nhà cũ, họ đóng kịch trước mặt cô rằng tình cảm thắm thiết, một nhà ba người hòa thuận.

Sau khi rời khỏi nhà cũ, cả hai liền mỗi người một ngả, ai về nhà nấy.

Cô giống như đồ ngốc, bị lừa gạt dỗ dành hơn chục năm.

Vì biến cố này, tinh thần cô sa sút trong một khoảng thời gian dài, ông nội mỗi lần thấy cô đều tràn đầy vẻ u sầu.

Cũng chính vì điều này mà đến khi lên lớp 12, chú nhỏ đã đưa cô đến Trường Hoàn học.

Mấy năm nay, ông nội thỉnh thoảng lại thở dài, Tiểu Dữu Tử đã chịu khổ nhiều năm như vậy, sau này ông nội phải tìm được một người thật yêu thương con, ông nội mới yên tâm.

Trên thực tế, Mộ Dữu chưa từng cảm thấy mình khổ.

Cô sống trong ngôi nhà cũ này, lớn lên bên cạnh ông nội, cô cảm thấy mình đang sống rất hạnh phúc.

Mộ Dữu chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống của cô sẽ như thế nào nếu một ngày nào đó ông không còn nữa.

Nhưng đêm nay, lần đầu tiên cô cảm thấy khoảng cách giữa sự sống và cái chết lại gần đến vậy.

Mộ Dữu nghĩ đến sự kỳ vọng và chúc phúc trong mắt ông nội khi ông nhìn thấy cô đứng bên Doãn Mặc trong bệnh viện tối nay.

Về chuyện kết hôn, cô còn chưa nói chuyện tử tế với Doãn Mặc.

Mộ Dữu cầm điện thoại, nhấp vào khung chat với Doãn Mặc.

Nghĩ nghĩ, cô đánh máy gửi đi: 【 Chuyện đăng ký kết hôn, ngày mai chúng ta gặp mặt trực tiếp nói chuyện đi. 】

Sau khi gửi đi, Mộ Dữu mới phát hiện bây giờ đã là ba giờ sáng.

Đáng lẽ lúc này Doãn Mặc cũng đi ngủ rồi, nếu như đối phương không để chế độ im lặng, nửa đêm cô gửi tin nhắn đến thì thật quá bất lịch sự.

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, đối phương đã nhanh chóng trả lời: 【 Được 】

Muộn thế rồi anh còn chưa ngủ à?

Chắc còn bận công việc.

Mộ Dữu cũng không hỏi, buông điện thoại ngủ tiếp.

—————

Mộ Dữu và Doãn Mặc hẹn gặp nhau ở quán cà phê.

Cô cảm thấy đối với một vấn đề quan trọng như hôn nhân, vẫn nên tìm một dịp chính thức để nói chuyện thì sẽ tốt hơn.

Một quán cà phê có sự bảo mật riêng tư, khi Mộ Dữu đến, Doãn Mặc đã tới rồi.

Anh mặc một chiếc sơ mi màu đen, cài khuy cẩn thận, khí chất thanh lãnh hòa quyện với khuôn mặt nghiêm túc hoàn mỹ, vô cùng bắt mắt.

Mộ Dữu đi giày cao gót bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh.

Vừa đặt chiếc túi trên vai sang một bên, giọng nói nhàn nhạt của Doãn Mặc vang lên: "Tối qua em ngủ không ngon à?"

Mộ Dữu sững sờ một lúc, hôm nay trước khi ra ngoài cô đặc biệt trang điểm cẩn thận, còn che cả quầng thâm nữa, vậy mà anh cũng nhìn ra được sao?

Cô còn tưởng rằng lớp trang điểm bị trôi, đang định lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra để soi, Doãn Mặc nói: "Tối hôm qua ba giờ hơn gửi tin nhắn cho anh, mấy giờ em đi ngủ?"

Lúc này Mộ Dữu mới nhớ tới chuyện này.

Cô vừa cầm chiếc gương nhỏ bỏ lại vào túi, vừa ngạo nghễ hất cằm không chịu thừa nhận: "Tôi ngủ rất ngon, chỉ là nửa chừng bị tỉnh dậy, cố ý nhắn tin quấy rối anh đấy."

Doãn Mặc tựa hồ cười cười, quay đầu ra hiệu cho nhân viên phục vụ ở đằng kia.

Nhân viên phục vụ mang cà phê lên, là White Mocha kiểu Pháp mà cô yêu thích.

Còn mang thêm một phần pudding xoài sữa tươi*.

Còn mang thêm một phần pudding xoài sữa tươi*

Mộ Dữu nếm mấy ngụm trước khi đi vào vấn đề chính: "Chúng ta nói về chuyện đăng ký kết hôn nhé?"

Doãn Mặc tùy ý nhấp một ngụm cà phê: "Được, em nói trước đi."

Mộ Dữu vén mái tóc xõa ra sau tai: "Nếu sau đêm đó chúng ta nói thật với chú nhỏ tôi, cùng lắm là bị chú ấy đánh mắng, đã không giống như bây giờ. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã phát triển thành như thế này, ông nội sắp phẫu thuật, còn đang đợi xem giấy đăng ký kết hôn của chúng ta, bây giờ đổi ý nói ra chân tướng chắc chắn là không được. Nhưng tôi với anh không có tình cảm gì với nhau—— "

Cô dừng một chút, sau đó ngẩng đầu, "Chí ít tôi không có tình cảm với anh."

Anh nhìn cô chằm chằm, đáy mắt một mảnh sơn sắc, mí mắt hơi rũ xuống, bên trong giống như kết thành một tầng sương giá.

Đôi môi xinh đẹp của người đàn ông mím lại, một lúc sau anh mới bình tĩnh nói: "Sau đó thì sao?"

Mộ Dữu liếm môi dưới: "Anh bởi vì ông nội mà kết hôn với tôi, tôi biết có thể hơi khó xử, nhưng chuyện này cả hai chúng ta đều có lỗi, anh nên gánh một phần trách nhiệm. Cho nên nếu chúng ta kết hôn, có thể thỉnh thoảng cả hai cần phối hợp với nhau trước mặt trưởng bối, đặc biệt là trước mặt ông nội tôi, đóng vai đôi vợ chồng ân ái. Anh thấy có vấn đề gì không?"

Doãn Mặc nhấp một ngụm cà phê, đột nhiên cảm thấy thật đắng chát.

Anh đặt xuống, thêm một viên đường vào, dùng thìa khuấy nhẹ, như đang trầm tư điều gì.

Không biết qua bao lâu, anh rốt cục nói: "Không có vấn đề, nhưng anh có điều kiện."

Doãn Mặc nói: "Công việc kinh doanh của Doãn thị đang trên đà phát triển, gần đây lại bắt tay vào một hạng mục lớn, cuộc sống riêng tư của anh càng đơn giản thì càng có lợi cho sự phát triển của công ty. Chúng ta dễ dàng kết hôn, tương lai một khi ly hôn, sợ rằng sẽ dẫn tới rúng động."

Anh chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt thâm thúy nhìn sang, "Cho nên, nếu như đăng ký kết hôn, hai ta không thể tùy tiện nói ly hôn."

Đốt ngón tay Doãn Mặc hơi co lại nắm vuốt cốc cà phê.

Sau một lúc lâu im lặng, anh lại nhìn cô như thể đã hạ quyết tâm: "Nếu một ngày em có người mình thích và muốn lấy anh ta, anh sẽ thành toàn cho em. Nhưng cho đến khi em tìm được người có thể nắm tay đi đến hết cuộc đời này, thì, cuộc hôn nhân này, không thể ly."

Còn tưởng rằng anh sẽ yêu cầu điều kiện gì, không ngờ hoá ra là cái này.

Yêu cầu này nghe có vẻ cô không mất mát gì, Mộ Dữu suy nghĩ một chút: "Vậy lỡ như anh có người mình thích thì sao?"

Không đợi Doãn Mặc trả lời, cô đã hào phóng nói, "Đến lúc đó tôi cũng sẽ thành toàn cho anh, đồng ý ly hôn với anh —— "

"Còn một yêu cầu nữa." Doãn Mặc khẽ cau mày ngắt lời cô, "Sau khi đăng ký, mỗi kỳ nghỉ em đều phải về nhà."

"Ý anh là căn hộ của anh hả?" Mộ Dữu suy nghĩ về lời nói của anh, "Bao gồm tất cả các ngày cuối tuần sao?"

Doãn Mặc ừm.

Mộ Dữu hơi do dự: "Mỗi cuối tuần thì thường xuyên quá, hay là chúng ta có thể đổi thành hai tuần một lần, một tháng một lần không?"

"Trường học thỉnh thoảng có tình huống đặc biệt, có thể không cần về. Khi nào anh đi công tác sẽ nói trước với em, em cũng có thể ở lại trường." Doãn Mặc nhìn cô, "Tính như vậy, bình quân một tháng em ở chung cư không được mấy ngày. Nếu như em không muốn về, bình thường chúng ta không gặp nhau được mấy lần, làm sao phối hợp với nhau đóng vai vợ chồng ân ái đây?"

Mộ Dữu bị hỏi nhất thời không thể tìm thấy bất kỳ lý do gì để phản bác.

Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu: "Được, tôi đồng ý. Còn có yêu cầu gì khác không?"

Sắc mặt Doãn Mặc dần dần hòa hoãn: "Em đồng ý hai điều kiện này, những cái khác em nói anh đều không có ý kiến."

Anh chỉ vào pudding xoài sữa tươi cô chưa động tới, "Món tráng miệng để lâu sẽ không ngon, em ăn nhiều một chút."

—————

Từ quán cà phê đi ra, Doãn Mặc hỏi cô: "Bây giờ em chuẩn bị đi đâu?"

Mộ Dữu nhìn thời gian: "Tôi tới bệnh viện thăm ông."

"Bên này không tiện bắt taxi, anh đưa em qua đó." Anh không cho Mộ Dữu cơ hội từ chối, đã cực kì thân sĩ giúp cô mở cửa phụ xe.

Bây giờ mọi thứ đã xong xuôi, Mộ Dữu cũng không từ chối, ngoan ngoãn ngồi lên.

Trên đường đến bệnh viện, Doãn Mặc hỏi cô: "Em không định thi lấy bằng lái xe à?"

Thời gian rảnh rỗi ở trường đại học dư giả, có nhiều sinh viên sẽ chọn thi lấy bằng lái xe vào thời điểm này.

Dù sao sau khi đi làm, rất khó để có thể nhàn nhã như vậy.

Hách Mộng Thành và Trách Trách đã lấy bằng lái xe vào năm hai, nhưng Mộ Dữu đến nay vẫn chưa thi.

Cô nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: "Tôi không thích lái xe, tôi chỉ thích ngồi trên xe thôi."

Mộ Dữu cảm thấy Doãn Mặc cũng không thường xuyên lái xe, phần lớn thời gian là tài xế lái xe và anh ngồi ở ghế sau.

Cô hỏi Doãn Mặc: "Anh cũng không thích lái xe sao?"

Doãn Mặc bẻ lái, trầm ngâm: "Còn phải xem là lái xe* gì."

"?"

Mộ Dữu đợi một lúc, nhưng anh không nói gì nữa.

Trong một khoảnh khắc, cô đột nhiên cảm thấy chủ đề họ đang thảo luận không hề trong sáng.

Nhưng nhìn khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của Doãn Mặc, Mộ Dữu cảm thấy rằng cô có lẽ chỉ có mình cô là suy nghĩ không trong sạch.

*Bên Trung có khái niệm "lái xe"- ý chỉ làm chuyện người lớn, vì vậy các câu chuyện có gắn mác 18+ sẽ có thêm biểu tượng

Truyện mới