"Ân?"
Theo trực giác của Phong Hoa, lời Quý Trạch sắp nói khẳng định không có cái gì đứng đắn hữu ích.
Chỉ thấy cánh môi mềm mại như hoa của thiếu niên mấp máy mang theo âm thanh lười biếng nhẹ nhàng nhả ra hai chữ:
"Cứng ngắc."
"..."
Phong Hoa thần sắc không đổi mở ngăn kéo, lấy ra một bao khăn giấy nhét vào trong tay Quý Trạch.
Sau đó ân cần hỏi han: "Cần lão sư tránh mặt một lát sao?"
"Không."
Ngón tay thiếu niên dài nhọn xinh đẹp, vuốt vuốt bao khăn tay, hướng Phong Hoa cười cười:
"Ta cảm thấy phải xem lão sư, tốt nhất còn có thể giống như vậy ... "
Hắn có chút cúi người xuống, hôn cặp môi đỏ mọng của nữ nhân, triền miên nồng nhiệt.
"..."
Đây không phải là hướng xe đến nhà trẻ, mà là đại học trưởng thành đấy! Trẫm không lên trên đâu. (hong hiểu lắm)
Bạn học Quý Trạch bị phạt đứng rồi.
Tội danh: khinh bạc đùa giỡn lão sư.
Đương nhiên cái tội danh này, chỉ có hai người Phong Hoa cùng Quý Trạch biết rõ.
Nhưng mà chuyện Quý Trạch bị phạt đứng đã truyền đi khắp trường, cơ hồ toàn bộ tòa học viện quý tộc trên dưới ai cũng đã biết rồi.
Trên hành lang của lớp, Quý Trạch nhu thuận nghe lời đứng phạt.
Một thân áo đồng phục England màu xanh trắng, rốt cục cũng mặc quy củ. Trên trán nhỏ vài sợi tóc hơi khẽ rũ xuống, gió không biết từ đâu tới đây ngẫu nhiên thổi nhẹ qua, lộ ra cặp mắt xếch tràn ngập lưu quang.
"Quý thiếu gia thật sự rất đẹp trai "
"Cái lão sư nào lại nhẫn tâm như vậy, để cho Quý thiếu gia của chúng ta phạt đứng thế?"
"..."
Các thiếu nữ xuân tâm nảy mầm, thầm kính sợ vị Thiếu chủ hắc đạo trong truyền thuyết này.
Bởi vì rất ít người không bị túi da của hắn khuynh đảo mê hoặc.
Các nữ sinh liền kéo nhau đi khởi binh vấn tội vị lão sư làm cho nam thần trong lòng các nàng bị phạt đứng.
Thậm chí còn có người vụиɠ ŧяộʍ chạy đến trước mặt hiệu trưởng đâm thọc. (hs dạ này láo thế nhở