Viên Điền Hồng sửng sốt.
"Ông nói gì?"
"Chẳng nhẽ cao thủ cấp Vương là
con trai ông sao?"
"Không thể nào! Thằng con vô dụng
của ông sao có thực lực mạnh thế
được".
"Nếu nó đã là cao thủ cấp Vương,
sao phải chịu nhục đi ở rể chứ?"
"Nếu nó đã là cao thủ cấp Vương thì
sao vẫn luôn trốn ở Đông Hải không
ra chứ?"
Viên Điền Hồng hỏi Lý Tấn liên tiếp
bốn câu.
Ông ta hét rách cả họng, mặt mũi
đỏ bừng, gân xanh trên trán hằn
lên.
Nhưng Lý Tấn vẫn dửng dưng như
cũ.
"Ông Viên à, trên đời này có rất
nhiều chuyện ông không biết".
"Ông với tôi già rồi".
"Có đéo ý".
Rõ ràng là người đứng đầu của một
trong bốn thế gia lớn ở thủ đô,
nhưng vì tức đến sôi máu mà ông
ta không nhịn được văng tục.
Mặt mũi ông ta đỏ bừng, ngón tay
run rẩy chỉ vào Lý Tấn.
"Tất cả chuyện này là ông bịa ra để
lừa tôi đúng không?"
"Ông vì muốn báo thù cho đứa con
cả mà bịa ra để tôi tức chết".
Viên Điền Hồng như núi lửa sắp
phun trào, mặt đỏ bừng, miệng sùi
bọt mép.
Lý Tấn vẫn rất ung dung.
"Cái chết năm đó của con trai tôi
tuy là ông cũng phải chịu một phần
trách nhiệm".
"Nhưng nguyên nhân chính cũng
không phải do ông, sao tôi phải phí
sức để chọc tức ông chứ?"
"Ông cũng chỉ là con chó người ta
nuôi mà thôi".
"Tôi chọc tức ông làm gì?"
Điền Viên Hồng đột nhiên cười điên
cuồng: "Ha ha ha!"
"Tôi đúng là một con chó mà nhà
họ Long nuôi".
"Nếu tôi là chó thì ông là gì?"
"Bốn thế gia lớn ở thủ đô cái chó
gì".
"Tôi với ông giống nhau, chỉ là súc
sinh bọn chúng nuôi mà thôi".
Đối mặt với sự công kích của Viên
Điền Hồng.
Lý Tấn vẫn rất thờ ơ.
"Ông nói đúng".
"Chúng ta đúng chỉ là công cụ bị
bọn chúng khống chế".
"Nhưng con trai tôi thì không".
"Ha ha ha, thằng con của ông á, nó
còn không có tư cách làm công cụ ý
chứ".
"Ông cứ chờ xem, sẽ có người
nhanh chóng khiêng thi thể con trai
và con dâu ông ra ngoài thôi".
Viên Điền Hồng vừa dứt lời.
Bỗng có một chiếc xe tải nhỏ từ
trong thôn chạy đến.