Ánh mắt thật đáng sợ!
Đây chính là khoảng cách giữa gia tộc hạng nhất và gia tộc hạng hai.
Bọn họ tùy tiện cử một cao thủ đến, cũng đã khiến cho người đứng đầu gia tộc như Uông Tố Lung bị dọa chết khiếp.
Người đàn ông tự xưng là Hậu Hàm, hắn ta là quản gia của nhà họ Chu ở chi nhánh thủ đô.
“Quản gia Hậu, thật vinh dự quá, lần này ông đích thân tới đây có phải là vì người của tôi đã giải quyết xong mọi chuyện ở Thành Hải rồi không?”
“Uông Tố Lung, ông là tên ngốc sao?”
Hậu Hàm vừa mở miệng đã chửi bới.
Cho dù đang đối mặt với tộc trưởng của gia tộc hạng hai.
Hắn ta cũng không cho ông ta một chút thể diện nào.
“Tất cả những người ông phái đến Thành Hải đều chết hết rồi”.
“Là người đứng đầu gia tộc, ông lại còn nhàn nhã ngồi nhà hưởng thụ”.
“Có phải là đợi đến khi người nhà ông đều chết rồi? Ông mới thấy sợ đúng không!”
Hậu Hàm gầm lên một tiếng, khí thế trên người hắn ta bộc phát, khiến Uông Tố Lung sợ hãi đến mức lùi lại đằng sau mấy bước.
Chết hết rồi?
Uông Tố Lung không thể tin được.
Làm sao có thể?!
Những người ông ta cử đến Thành Hải đều là những người ưu tú trong gia tộc.
Uông Tố Lung vội vàng xoay người, hét lớn với quản gia: “Nhanh, ông lập tức gọi điện thoại cho Lão Lục, xem xem rốt cuộc bên đó xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không cần gọi đâu, đám vô dụng mà ông phái đi đều được người ta gói xác lại gửi về rồi đây này”.
Hậu Hàm vừa nói xong, có người vội vàng chạy vào từ ngoài cửa.
“Lão gia! Lão gia, không ổn rồi!”
“Có người, có người đặt rất nhiều hũ tro cốt trước cửa nhà chúng ta!”
Nghe xong, Uông Tố Lung vô cùng tức giận.
Ông ta lập tức dắt theo những cao thủ trong gia tộc chạy nhanh ra cửa.
Lúc này, có rất nhiều hũ tro cốt được xếp thành hàng đặt ở trước cửa.
Đồng thời còn có một cái hòm.
Chiếc hòm được đóng gói kỹ lưỡng với các dải ruy băng đầy màu sắc ở bên ngoài, nhìn trông giống như một hộp quà.
Phía trên hộp quà này chính là hũ tro cốt của Lão Lục.
Quản gia vội vàng bước tới đó liền phát hiện có một bức thư.
Uông Tố Lung nhận bức thư từ tay quản gia.
Ông ta cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, mở bức thư ra, thấy bên trong viết.
Vùng đất cấm Đông Hải, kẻ nào không mời mà đến đều phải chết!
Kèm theo đó là đặc sản của Đông Hải.
Đặc sản?
Uông Tố Lung vừa tức vừa hận, ông ta lập tức sai người mở chiếc hòm đó ra.
Áo liệm!
Thứ trong chiếc hòm này hóa ra là hơn ba mươi chiếc áo liệm!
Mà số ba mươi chiếc áo liệm này chính xác là số người của gia tộc Uông Thị.
“Thằng khốn!”
Uông Tố Lung xé lá thư trên tay thành từng mảnh.
Ông ta phẫn nộ hét lớn: “Bọn chó má Đông Hải tự cao tự đại này, không chỉ giết người nhà họ Uông mà còn dám xúc phạm gia tộc họ Uông chúng ta!”
Hậu Hàm lúc này mới đi tới, lạnh lùng nói: “Vùng đất cấm Đông Hải, một nơi nhỏ bé như vậy”.
“Một vài tên lưu manh quèn mà đã xử sạch đám người được coi là tinh nhuệ nhất của gia tộc các ông”.
“Xem ra, gia tộc Uông Thị các ông cũng nên tách ra khỏi tập đoàn lợi ích của chúng tôi được rồi đấy!”
Nghe xong câu này, Uông Tố Lung sợ đến mức toát mồ hôi hột!
Nhà họ Uông bọn họ dựa vào đâu mà có thể chen chân vào hàng ngũ gia tộc hạng hai?
Chính là bởi vì từ trước đến nay luôn được gia tộc Hậu Thị đứng sau nâng đỡ.
Nếu như mất đi ngọn núi vững chắc phía sau, nhà họ Uông bọn họ rất nhanh sẽ bị các gia tộc lớn khác thôn tính.
Sau một đêm, nhà tan cửa nát, mất vợ mất con.
Uông Tố Lung vội vàng giải thích với Hậu Hàm nhưng Hậu Hàm lại hất tay ông ta ra, lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa của ông”.
“Tôi nói cho ông biết, lão gia nhà tôi rất không hài lòng với những gì ông làm”.
“Ông còn một cơ hội để cứu vãn”.
“Nếu như ông làm không tốt, cả nhà ông đều phải mặc tất cả những món đồ lưu niệm mà Đông Hải gửi tới!”
Cứng rắn. Chuyê