Xuân Tảo nằm mơ.
Trong mơ cô lạc vào một khu rừng rậm, xung quanh là vô số cây tuyết tùng giống y chang nhau. Cô muốn chạy ra ngoài nhưng phát hiện bản thân không thể cử động, cúi đầu mới biết hai chân cô không còn nữa mà biến thành một cái thân cây to bằng miệng bát chôn sâu vào lòng đất, tay cũng không phải là tay mà là cành cây xum xuê lá.
Tại sao cô lại biến thành cây vậy trời?
Xuân Tảo vừa sợ vừa thắc mắc.
Đột nhiên cỏ cây trước mặt tách ra, một bóng dáng cao lớn từ đằng xa bước đến. Trang phục của người đó rất đẹp, là quân phục hoàng gia kiểu Âu màu đỏ vàng, bên hông là bội kiếm dát bạc nhưng động tác của anh ta trông có vẻ hài hước và kỳ quái, cứ đi thẳng về phía trước, mắt nhìn thẳng như gấu bông lên dây cót vậy, không hề chú ý đến bên này.
Xuân Tảo phát hiện đó là Nguyên Dã.
Bị nhốt vào thân cây nên cô không thể di chuyển chỉ có thể kêu to xin giúp đỡ: “Nguyên Dã! Cứu tôi với —— Nguyên Dã…”
Nhưng hình như người nọ không nghe thấy. Thấy anh sắp đi khỏi tầm mắt, Xuân Tảo đang lo toát mồ hôi hột chợt ngộ ra điều gì, đổi cách gọi khác: “Thưa quốc vương ——”
Dường như tiếng gọi này đã mở được chốt nào đó, khuôn mặt điển trai của chàng trai quay lại.
Trên đầu anh là hai chiếc tai lừa cực kỳ bắt mắt.
Xuân Tảo vô thức liên tưởng đến nhà vua có đôi tai lừa.
Nhưng điều kỳ lạ là hai tai của Nguyên Dã trắng tinh và dựng rất cao, trông rất hài hoà với khuôn mặt đẹp trai không tì vết của anh. Nói là nhà vua có đôi tai lừa nhưng trông anh càng giống chàng hoàng tử thỏ hơn.
Xuân Tảo năn nỉ: “Cứu tôi với, tôi là Xuân Tảo đây. Tôi đang bị nhốt trong cây.”
Chàng trai đi thẳng đến chỗ cô rồi dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt nghiên cứu.”
“Cậu bị sao thế?” Anh hỏi.
Xuân Tảo kích động đến nỗi cành cây rung lên, lá rơi lả tả xuống đất: “Không hiểu sao tôi bị biến thành cây, không thể chạy ra cũng không thể rời khỏi nơi này, cậu có thể nghĩ cách cứu tôi ra được không?”
Chàng trai giơ tay xoa cằm, mày nhíu chặt.
Trong lúc suy tư, hai chiếc tai vừa trắng vừa mượt của anh còn động đậy một chút: “Có lẽ sẽ có cách nào đó để giải phép nhỉ?”
Vừa dứt lời, đám lá trên đầu Xuân Tảo sột xoạt, một con ếch xanh lớn to bằng bàn tay nhảy xuống mặt đất kêu ộp ộp hai tiếng. Nó nhìn Xuân Tảo rồi quay sang nhìn Nguyên Dã, sau đó bắt đầu phát ra tiếng: “Quốc vương phải hôn cái cây này mới giải phép được! Quốc vương phải hôn cái cây này mới giải phép được!”
Xuân Tảo ngay lập tức tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên là sờ cánh tay xác nhận bản thân vẫn là con người, sau đó chớp chớp mắt nhìn vào màn đêm.
Nhịp tim đập nhanh một cách khó hiểu, không biết là do giấc mơ này quá ngắn hay nội dung trong giấc mơ quá đỗi kinh hồn nên những chi tiết trong mộng cứ lũ lượt kéo tới như đèn kéo quân.
Xuân Tảo giơ tay che mặt, cảm thấy hai má nóng bừng.
Đây là giấc mơ kỳ quái gì vậy trời, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng.
Cũng may tỉnh lại kịp, nếu không chắc giấc mộng này càng trở nên kỳ cục hơn mất…
Xuân Tảo càng nghĩ càng thấy may mắn, sau mấy phút bình tĩnh lại, cô lật người nhắm mắt lại một lần nữa đi ngủ tiếp.
Nhưng đầu óc tỉnh táo như vừa uống 10 cốc nước trà vậy.
Lồ ng ngực vẫn bình ổn.
Xuân Tảo quyết định không đi ngủ vội mà lấy điện thoại dưới gối ra.
Khoảnh khắc màn hình sáng lên, cô mới chợt nhận ra nguyên nhân của giấc mơ kỳ quái này.
Chắc chắn là bị câu chuyện cổ tích Nguyên Dã kể kia ảnh hưởng.
Cả câu trả lời hết sức ấn tượng của anh nữa.
Lúc đó cô nửa hiểu nửa không, nên đã lên Baidu tra kỹ câu chuyện kia, tiện tay trả lời anh: Ý là nếu nhà vua bị phát hiện ra bí mật cũng sẽ không sao à?
Nguyên Dã đáp: Là dù cho có khiếm khuyết thì tôi cũng muốn làm vị vua đứng ở nơi tối cao đó.
Xuân Tảo ngốc luôn.
Tại sao có thể nói những lời tự cao tự đại đó bằng chất giọng nhẹ tênh như vậy kia chứ…
Nhưng không thể phủ nhận rằng Nguyên Dã quả thực có vốn liếng để nói câu đấy.
Ít nhất thì trong trường, ở “quốc gia” thuộc về bọn họ, nếu thành tích được coi là vũ khí và vũ lực thì anh chắc chắn là chiến binh 5 sao có thực lực mạnh nhất.
Cô chỉ có thể mạnh miệng mắng: Cậu trẻ trâu thật đấy.
Chàng trai phản hồi bằng một icon mặt cười đáng yêu: