– Mèo ngoan ơi, em ăn đi nà. Chị thương nha. Yêu yêu.
Nó chu môi nịnh nọt bé mèo, bé mèo mở to mắt tròn xoe nhìn nó kêu meww meoww.
Cho bé ăn xong nó đem bé vào nhà vệ sinh đánh tưa lưỡi, làm sạch răng rồi đem ra.
Giờ nó đang chống tay lên cằm ngắm mèo con chơi, suy nghĩ đặt tên. Chợt nó vỗ tay đốp một cái làm mèo con giật mình. Nó chạy đến ôm mèo con nựng:
– Em ơi em à. Em tên Bơ nha.
Đang âu yếm nhau chợt phòng nó bị mở toang. Chị đang cầm cái vợt muỗi, đeo khẩu trang kín mít:
– Biết ngay có động vật trên này. Chị vừa về đã hắt xì lên xuống. Quả nhiên. TRẦN DƯƠNG!! MAU ĐEM NÓ ĐI!!
Nó tụt vội xuống giường, lôi cái balo trong gầm giường ra bỏ bé Bơ vào, chạy khỏi nhà.
Nó chạy loanh quanh trên phố rồi quyết định đem Bơ đến quán cafe thú cưng.
Nó vừa mở cửa vào đã bị trang trí bên trong thu hút, tranh ảnh chó mèo treo khắp nơi, những khoảng khắc ấm áp bên chủ nhân được chụp lại tỉ mỉ.
Nó tìm chỗ ngồi rồi gọi đồ. Nó đem Bơ ra đặt lên bàn vuốt ve, ỉu xìu:
– Bơ à, tao phải đem mày đi đâu đây. Chị ấy bị dị ứng với lông động vật. Mày yên tâm tao nhất địng tìm cho mày mái ấm.
Được một lúc đồ được đưa ra, nó đem khay sữa cho Bơ rồi lấy điện thoại ra chụp Bơ, đăng lên các trang thú cưng, hội chó mèo.
Nhưng không dễ dàng tìm chỗ. Nơi nhận nuôi thì ở xa nó không đi được, gần thì không thấy.
Máy nó lại rung lên. Nhìn dãy sỗ, là cô gọi. Nó bắt máy:
– Alo.
– Trần Dương, tôi có thể nhận nuôi Bơ không?
– ĐƯỢC. ĐƯỢC. Dĩ nhiên được. Tốt quá rồi.
Nó đem Bơ chạy đến nhà cô. Nó bấm chuông cửa nhà cô như muốn phá nát cái chuông ra. Cô đem cả cái đầu ướt ra mở cửa cho nó. Nó vội vàng xin lỗi đem Bơ cho cô rồi lên xe chạy. Cô ngơ ngác nhìn nó khuất bóng.
Nó vỗ mặt cho tỉnh táo. Ban nãy nó nhìn thấy cái không nên nhìn.
Nó mệt mỏi vác thân lên phòng. Chị trong phòng đợi nó, không thấy nó đem mèo về thì hừ nhẹ đi ra ngoài.
23h45
Nó:
– ✌ Cô cho