Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao Chương 95: Hai đứa bay là người sao

[Cập nhật lúc: 23:25 08/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao - Chương 95: Hai đứa bay là người sao với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Đúng là quá trời quá đất!

Lâm Tùy An cầm bản thảo trong tay đối chiếu với tấm biển của hàng vải Chu Hộ, cảm thấy Hoa Nhất Đường cho dù này có lâm vào cảnh nghèo túng, thì cũng có thể dựa vào kỹ thuật vẽ tranh thần kỳ này để làm ăn.

Không chỉ giống hệt với ký ức của cô, mà nó còn không khác gì với thực tế.

Ánh mắt Cận Nhược xoay qua đảo lại trên bản vẽ và tấm biển: "Các ngươi xác định Phùng nhị nương đã từng tới nơi này sao?"

"Hỏi là biết thôi." Hoa Nhất Đường trực tiếp đi thẳng vào cửa hàng vải.

Hàng vải có kích thước trung bình, diện tích ước chừng sáu mươi mét vuông, bên trái là một quầy dài sơn màu đỏ, kệ vải chia làm hai phần trên và dưới, trên cao đặt vải màu sắc tươi sáng, chỗ thấp tương đối thanh lịch, phần lớn là đen, trắng, xám ba loại, vải trên quầy thì thô, vải lanh nhiều hơn, bên phải cũng là một quầy, trên mặt bàn có một bộ hộp gỗ vuông ba tấc, phân loại có dây tơ, sợi lanh, nhung hoa, lụa, cúc áo, phía trên treo mấy sợi dây thừng, khối vải vuông cỡ bàn tay bị kẹp ở trên, đầy màu sắc, lắc lư, giống như cửa hàng mở cửa treo cờ nhỏ màu sắc, số lượng rất nhiều, để tất cả các mẫu để khách hàng sờ thử.

Ngay phía trước cửa chính là một tấm bình phong ba mặt, vẽ tranh hoa sen phổ biến của Đông Đô lên lụa trắng, phía sau bình phong mơ hồ có ánh sáng, hẳn là có cửa nối với hậu trạch.

Buổi trưa vừa qua, là thời điểm náo nhiệt ở chợ Nam, người đến người đi trong cửa hàng, người cắt vải, đo lường, chọn dây, sửa nhung hoa, hai tiểu nhị một chưởng quầy bận rộn đến mức chân không chạm đất. Hoa Nhất Đường ăn mặc như vậy, nhìn giống hạc đứng giữa bầy gà, chưởng quầy lập tức gật đầu khom lưng nghênh đón: "Vị khách quan này, ngài cần mua gì?"

Ánh mắt Hoa Nhất Đường hơi đảo qua, từ trên kẹp gỗ kéo xuống một khối vải màu xanh, cầm trong tay vu.ốt ve hai cái: "Thiên Thanh Lam giá bao nhiêu? Có bao nhiêu hàng hóa?"

Ánh mắt chưởng quầy sáng ngời: "Mời quý khách vào bên trong."

Chưởng quầy dẫn ba người họ đi vòng qua bình phong vào hậu trạch, trạch viện cũng xây rất công phu, dọc theo hành lang nhỏ đi đến cuối, là một phòng trà, đệm án thấp, hương thơm thoang thoảng, cực kỳ yên tĩnh.

Chưởng quầy đầu tiên rót cho Hoa Nhất Đường một chén trà, lại mời Lâm Tùy An và Cận Nhược ngồi xuống, thi lễ với ba người nói: "Vị lang quân này rất có mắt nhìn, Thiên Thanh Lam này là sản phẩm mới đến từ Ích Đô, sử dụng công nghệ dệt mới nhất, màu sắc rất bền, nước rửa không phai, mặc dù không bằng lụa mềm mại xa hoa, nhưng hơn ở chỗ mặc vào thoải mái, quan trọng nhất là, vật đẹp giá rẻ. Chỉ cần bảy trăm văn một xấp."

Hoa Nhất Đường gật đầu: "Lấy ra xem thử."

Chưởng quầy liên tục nói được, ra cửa quát hai câu, rồi dẫn một gã tiểu nhị vội vàng đi nhà kho.

Cận Nhược ghé mắt: "Không phải hỏi vụ án sao? Sao ngươi lại mua vải rồi?"

Hoa Nhất Đường: "Nếu muốn thương nhân nói thật, thì phải làm ăn với thương nhân."

"Vậy ngươi trực tiếp đưa tiền không phải là được rồi sao?"

"Cái này là ngươi không hiểu rồi, thương nhân mặt ngoài như thế, nhưng trong lòng thực ra rất có khí tiết, nếu không dựa vào bản lĩnh của mình kiếm tiền, cho dù có thỏi vàng rơi xuống trước mặt thì cũng khinh thường. Nếu dùng tiền đập vào mặt, thì đó chính là vũ nhục, trong lòng sinh bất mãn, thì sao có thể nghe được sự thật?"

Lâm Tùy An: "..."

Chắc tôi tin lời ma quỷ của anh!

Cận Nhược trừng mắt: "Ngươi nói bậy phải không?"

Hoa Nhất Đường cười cười không nói.

Rất nhanh, chưởng quầy đã dẫn hai gã tiểu nhị khiêng hai tấm vải xanh vào phòng trà, Hoa Nhất Đường chậm rãi kiểm tra chất lượng vải vóc, tỏ vẻ hài lòng: "Tổng cộng có bao nhiêu hàng?"

Chưởng quầy mừng rỡ: "Trong nhà kho còn có ba trăm xấp, nếu không đủ, ta còn có thể thêm hàng."

"Tổng cộng có bao nhiêu người ở chỗ ngươi?" Hoa Nhất Đường đột nhiên hỏi Cận Nhược.

Giáp Nhược giật mình: "Hả?"

Hoa Nhất Đường chép miệng, "biểu cảm cực kỳ ghét bỏ" giống như nói cái đứa nhóc này sao lại không có khí chất như thế: "Ngươi làm lão đại dù sao cũng phải chuẩn bị mấy phần lễ gặp mặt chứ, nhìn những huynh đệ của ngươi ăn mặc rách rưới kia của ngươi, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi của ta phải đặt ở đâu đây? Thiên Thanh Lam có chất liệu bền, màu sắc lại không chói mắt, thích hợp nhất với các ngươi."

Lúc này đây, Cận Nhược trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại: "Ý của ngươi, ngươi là, ngươi mua những tấm vải cho ta sao?"

Hoa Nhất Đường không thèm để ý khoát tay áo: "Ta là trưởng bối, tặng chút đồ cho tiểu bối là rất bình thường, chỉ là mấy thứ đồ không đáng giá thôi, không cần cảm động như vậy."

"Ai cảm động?! Không đúng!" Cận Nhược nhảy dựng lên: "Ngươi nói rõ ràng, ai là trưởng bối của ai?!"

Hoa Nhất Đường kinh ngạc: "Như thế nào, chẳng lẽ ngươi vẫn không có ý định bái Lâm Tùy An làm sư phụ sao?"

"Phải, phải." Lâm Tùy An chợt lấy lại tinh thần. Nếu không phải Hoa Nhất Đường nhắc nhở, thì cô suýt nữa đã quên, lập tức ngay ngắn ngồi thẳng, dùng bộ dạng đức cao vọng trọng nhìn Cận Nhược.

(Chị phải là chị nhận anh làm chồng làm trưởng bối của bé Nhược í hả

Truyện mới