“Hoàng Thượng, nô tỳ thật sự nghĩ như vậy.” Trưởng Tôn Hi chậm rãi niết đầu cho hắn, từ từ nói: “Gia tộc nô tỳ đã mất, không có huynh trưởng, không có thúc bá, cũng không có cha mẹ……” Đột nhiên cảm thấy thân thể hoàng đế động đậy, không khỏi hỏi: “Là nô tỳ niết đau Hoàng Thượng sao?”
“Không có.” Hoàng đế vẫn nhắm mắt , “Ngươi nói tiếp đi.”
Trong lòng Trưởng Tôn Hi hiểu rõ, nếu mình không nói một lý do hợp tình hợp lý, vậy vừa nãy chính là đang nói dối, không chừng sẽ chọc giận hoàng đế. Cho nên tận lực làm đều thanh âm, thành thật có thể tin, “Tuy rằng nô tỳ còn có cữu cữu và mợ, nhưng mợ có khúc mắc với nô tỳ, gần như kẻ thù, tự nhiên không chịu che chở. Còn cữu cữu, nô tỳ làm sao có thể chuyện gì cùng nhờ ông ấy, làm ông ấy khó xử với mợ? Nô tỳ vốn là lục bình giữa dòng, không nơi dựa dẫm, gả cho người khó tránh khỏi bị nhà chồng khinh thường, cho nên nô tỳ không muốn gả.”
Ai cũng không gả, cả đời ngốc ở Ngự Thư Phòng cũng tốt.
Hoàng đế nhẹ nhàng thở dài, “Chỉ là ngươi còn trẻ, năm dài tháng rộng, khẳng định sẽ cảm thấy tịch mịch gian nan.”
Trưởng Tôn Hi nhoẻn miệng cười, “Nô tỳ không sợ.” Quay đầu nhìn nhìn kệ sách bên ngoài, “Ngự Thư Phòng có rất nhiều sách, rất nhiều chuyện xưa xem không hết. Không phải nói, thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc