Tôi luôn biết những gì mà Điền Điền nói luôn trái ngược với cái tên ‘dịu dàng, bình yên’ của cô ấy! Đây đúng là kiểu ‘miệng chó không mọc được ngà voi’ mà.
Tôi còn chưa kịp trả lời, cô ấy lại tiếp tục oanh tạc: [Cậu cuối cùng cũng nhớ ra người bạn đồng hành như tớ rồi à? An Nhiên, cậu có còn là con người không? Tớ thì vẫn còn đơn độc ở nơi hoang vu hẻo lánh, không ai giúp đỡ, còn cậu thì sao? Cậu theo sắc bỏ bạn, tớ còn chẳng biết cậu bị người ta lừa đến đâu rồi này.]
“…” Tôi không biết nên trả lời tin nào trước.
[Cậu gọi nơi đó là hoang vu hẻo lánh à? Rõ ràng là vừa đông đúc vừa ồn ào nha! Còn nói là cô độc không ai giúp đỡ hả? Tớ đoán cậu hiện tại vẫn đang bận rộn tiếp đón người khác thì có.]
[Tớ không phải người, có được chưa? Cậu đợi lát nữa mới mắng tiếp được không?]
Tôi hít sâu một hơi: [Điền Điền, nếu tớ nói với cậu, tớ… tối nay… có thể không đi cắm trại cùng cậu được… thì cậu sẽ thế nào?]
Gửi xong, tôi không dám đọc tin nhắn trả lời của cô ấy nữa, vội vàng tắt máy và nhắm mắt để trấn tĩnh tâm trạng rối bời của mình.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa