“Thật không?” Tôi uống xong nước, tựa đầu vào lồng n.g.ự.c cậu ấy.
“Không phải cậu ấy không đúng, mà là chị không đúng...”
“Chị, chẳng lẽ chị...” Tôi vội đưa tay bịt miệng Lý Sở lại, lắc đầu không để cậu ta nói tiếp.
“Chị và anh Duệ là bạn học cấp ba à? Sao trước giờ em không biết?”
“Trước giờ cậu cũng có hỏi đâu. Chị có bao nhiêu bạn học cấp ba, chẳng lẽ từng người một chị đều phải kể cho cậu nghe à?”
Tôi chẳng còn sức để bận tâm đến những chuyện này nữa.
Lúc này, tôi chỉ muốn uống rượu.
Tôi chỉ muốn nhờ vào men rượu để làm tê liệt nỗi đau trong lòng mình.
15.
Tôi cũng không biết mình đã uống bao nhiêu. Lúc ngẩng đầu lên thì Cố Duệ đã không còn ở chỗ ngồi nữa.
Trong khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi ôm chặt lấy Lý Sở và bắt đầu nói năng lộn xộn, khóc đến mức không thở nổi.
Mọi người xung quanh cũng bị tôi làm cho mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lý Sở đành phải cắn răng dỗ dành tôi.
Cuối cùng vẫn là nhờ một cuộc điện thoại từ Điền Điền kéo tôi ra khỏi trạng thái ấy. Tôi buông Lý Sở ra và ra ngoài nghe điện thoại.
Nhưng sau khi nghe xong thì tôi lại khóc dữ dội hơn nữa. Tôi ngồi xổm xuống đất, tay ôm chặt lấy ngực, nhưng dù làm gì cũng không thể kìm nén được cơn đau đang tràn ngập trong tim.
“Khóc cái gì vậy?” Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, len lỏi vào tai tôi.
Tôi sững sờ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn – là Cố Duệ!
Cậu ấy đứng nhìn tôi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa