Cố Duệ lại cúi đầu và ghé sát vào tai tôi: “Chị đang nghĩ gì vậy? Sao lại giống như đang chột dạ thế?”
Trong giây lát, đầu óc của tôi như ngừng hoạt động.
Chết tiệt! Tôi có cảm giác rằng Cố Duệ lại đang thả thính tôi, mà còn là kiểu thả thính không chút kiêng dè, tùy ý nhưng khiến người ta hoàn toàn không có sức kháng cự.
“Tôi không...” Những lời sau đó đã bị đôi môi ấm áp của cậu ấy chặn lại, xung quanh bắt đầu tràn ngập mùi hương quen thuộc của Cố Duệ.
Đầu óc tôi trống rỗng, nhịp tim cũng mất kiểm soát, cả người như rơi vào một đám sương mù mờ mịt.
Mãi một lúc sau Cố Duệ buông tôi ra: “Bây giờ thì sao? Chị còn muốn khóc nữa không?”
Tôi: ???
Tôi quay mặt đi, đây rốt cuộc là gì chứ? Bây giờ tôi còn muốn khóc nhiều hơn nữa đó!!!
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa