Một lát sau mới trở lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Hai người các cậu ăn xong chưa?”
“Bọn em xong rồi!”
“Ăn xong rồi thì còn ngồi ở đây làm gì?” Cố Duệ bình thản nói.
“Còn không mau đi đi?”
“Bọn em ở đây có cản trở gì anh à?”
Hứa Phàm lẩm bẩm: “Đúng là không có tình người mà!”
“Cậu mắng ai đó?” Cố Duệ liếc nhìn cậu ta.
“Hả? Bọn em có nói gì đâu… bọn em tự mắng mình thôi.” Sau đó hai người họ lập tức quay lưng chạy mất.
Chạy được vài bước lại còn quay lại: “Chị Điền Điền, đi chung với bọn em không?”
“Không thì bọn em lên trước, chị ăn nhanh rồi cũng lên phòng đi nhé!” Tiểu Mễ nói xong liền chạy đi.
Cả một căn phòng lớn như vậy, mà tôi lại như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, vang lên như trống.
"Không ăn sao? Không hợp khẩu vị à?" Cố Duệ liếc nhìn tôi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa