Phải rồi, lẽ ra tôi nên nghĩ đến lý do này sớm hơn chứ. Rõ ràng là tôi đã chiếm mất phòng của cậu ấy mà.
Tôi cũng thật là ngốc quá đi, tôi rốt cuộc đang mong đợi điều gì chứ?
Điện thoại của Hứa Phàm đột nhiên đổ chuông.
“Alo, anh Duệ…”
Tôi nghe thấy Hứa Phàm hỏi cậu ấy có cần đem chút đồ ăn lên cho hay không, rồi sau đó là mấy câu trả lời ngắn gọn như: ừ, có, được.
“Là Cố Duệ gọi sao?”
“Dạ!” Cậu ta gật đầu.
“Cậu ấy…?”
“Anh Duệ hỏi em hai chị có ở nhà ăn không, sau đó em nói em sẽ đem chút đồ ăn lên cho anh ấy. Nhưng mà anh Duệ bảo sẽ tự xuống ăn…cái này không bình thường chút nào.” Hứa Phàm nhíu mày chìm vào suy nghĩ.
“Cái gì không bình thường?” Tiểu Mễ ngồi bên cạnh tò mò chen vào.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa