Vài ngày sau, vào cuối tuần.
“Tôi thấy chị đã nóng thành một con ve rồi, kêu lên đi.” Minh Nguyệt ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, dùng cái tua vít nhỏ sửa điều khiển từ xa của máy điều hòa.
"Thực ra chúng nó kêu là để hấp dẫn những con cái đến để giao phối, tức là thời kì động dục huyền thoại đó, không phải là phàn nàn về thời tiết nóng bức đâu." Minh Hi nhân lúc tám phổ cập kiến thức khoa học cho Minh Nguyệt.
Chiếc tua vít nhỏ của Minh Nguyệt suýt nữa đâm vào đùi mình.
Phòng riêng của Minh Nguyệt có máy lạnh nhưng cô ấy không thích để người khác vào phòng mình.
Minh Hi đã mua một cái máy lạnh trên mạng, hẹn ngày mai sẽ giao hàng và lắp đặt luôn.
Nhưng mà Minh Hi không chịu được nóng, nằm thở dài trong phòng khách khiến Minh Nguyệt phải ra sửa điều khiển từ xa của điều hòa nhưng cô ấy cố gắng thật lâu cũng không biết sửa.
Minh Hi lấy trong tủ lạnh ra một hộp kem, lấy muỗng đầu tiên đưa lên môi Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt do dự một chút mới ăn một miếng.
“Muốn ăn thêm không?” Minh Hi xúc thêm một thìa nữa.
“Không ăn, ăn nhiều sẽ nổi mụn.” Minh Nguyệt lập tức bày ra bộ mặt ghét bỏ.
“Chị còn nghĩ mùa hè ở đây sẽ không nóng lắm đâu, kết quả là không khí vừa khô vừa oi bức.” Minh Hi bắt đầu ăn kem một mình.
"Đa số mỹ nữ ở bên chỗ chị đều là bởi vì làn da ẩm ướt, ưa nhìn."
"Ừ."
Minh Nguyệt sửa chữa một lúc rồi ném điều khiển sang một bên, bực bội nói: "Quên đi, không sửa nữa, phiền chết mất."
"Có thể tháo ra là đã rất lợi hại rồi."
“Chị im đi.” Minh Nguyệt đứng dậy đi đến vị trí cầu thang, quay lại nhìn Minh Hi, “Qua phòng tôi đi.”
Minh Hi bật dậy ngay lập tức, cười tủm tỉm đi theo: “Cho chị xài ké điều hòa à?”
"Không, chọn đồ bơi đi, tôi đưa chị đi bơi. Trong tiểu khu của chúng ta có một hồ bơi công cộng, miễn phí cho tất cả cư dân ở đây. Nhưng mà bởi vì người dân ở đây khá bận rộn nên rất ít người đến đó."
"Nhưng chị không biết bơi."
“Chị có thể làm gì chứ?” Minh Nguyệt liếc khuôn mặt trắng bệch của Minh Hi một cái.
Trong các môn thể thao, Minh Hi chỉ biết mỗi chạy bộ, lại còn chạy không nhanh.
Cô đã xuyên sách được ba năm, thường xuyên tập chạy bộ nhưng vẫn như trước sau 800 mét là bắt đầu thở hổn hển.
“Chị sẽ đi cùng với em.” Minh Hi ngay lập tức làm động tác bắn tim “biubiubiu” với Minh Nguyệt.
"Người này lời ngọt ngào nào cũng nói được." Minh Nguyệt bước vào và tìm cho Minh Hi một vài bộ đồ bơi, "Dáng người chúng ta không khác nhau lắm, chắc là chị có thể mặc vừa, mặc xong giặt sạch sẽ cho tôi nhé!"
Minh Hi gật đầu liên tục, nhìn vài bộ bikini liền lâm vào trầm tư.
Về cơ bản chúng là kiểu ba mảnh, áo choàng bên ngoài cũng là một nửa trong suốt.
Cô nhìn bộ đồ bơi của mình, rồi nhìn Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt dường như nhìn ra được suy nghĩ của Minh Hi, nhướng mày hỏi: “Chị có bụng không?"
“Chỉ là cảm thấy xấu hổ thôi.” Minh Hi thì thầm.
Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi đi đến tủ quần áo tìm kiếm.
Lúc mới học bơi cô ấy có một bộ áo tắm, màu đỏ chấm trắng, phía trước vô cùng kín đáo, phía sau chỉ hở ra một hình bầu dục. Тì