Thật ra, anh đã đợi giây phút này từ lâu rồi.
Có lẽ chúng cũng không ngờ rằng Lục Huân lại giỏi đánh nhau đến thế, bị đánh đến choáng váng.
Đánh nhau xong, anh kéo một chiếc ghế lại, ngồi xuống trước mặt hai kẻ đang run lẩy bẩy với gương mặt bầm tím.
"Nói tôi nghe xem."
"Nói xong, tôi đưa hai người đến bệnh viện."
Anh từng tưởng tượng về rất nhiều kết cục với Đồng Diên.
Lúc ở bệnh viện, nhìn hai chữ "Đồng Diên" không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại, anh không nghe máy mà chỉ nhắn tin lại.
"Anh không sao."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa