"Đáng tiếc chỉ có hai chúng ta, nếu có thêm ba đến năm người, nhất định ta sẽ cho huynh thấy trò này thú vị đến mức nào."
Hựu Niên mỉm cười nhàn nhạt: "Đúng vậy, đáng tiếc."
Hắn chưa bao giờ làm ta mất mặt, bất kể ta có nói điều gì hoang đường đến đâu, hắn cũng chỉ im lặng lắng nghe.
Chúng ta có đèn dầu, rất quý giá, ngoài lúc đi vệ sinh và thay quần áo, tuyệt đối không lãng phí. Vì vậy phần lớn thời gian, ta chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hắn ẩn sau mái tóc rối.
Mệt mỏi, tĩnh lặng, tựa như hai đốm sáng leo lét.
Ta bỗng thấy cay mắt.
Hắn là một người tốt, dịu dàng đến vậy, vì sao lại bị nhốt vào ngục này chứ?
Bỗng nhiên có người bên ngoài lên tiếng: "Chỉ thiếu ba đến năm người thôi sao? Có gì khó đâu?"
Ta quay đầu lại, thì ra là một tên ngục tốt chuyên đưa cơm cho bọn ta, người mà đồng nghiệp thường gọi là "Tiểu Bát."
Tiểu Bát trông chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, gương mặt vẫn còn nét thanh xuân, nhưng lúc nào cũng đeo bộ mặt lạnh tanh, không thích nói chuyện. Bình thường ta bắt chuyện ba ngày, hắn chưa chắc đã trả lời một câu.
Hôm nay lại rất kỳ lạ, không chỉ lén nghe chúng ta trò chuyện nãy giờ, mà còn chủ động tiếp lời.
"Ngươi đến từ khi nào thế? Sao lại nhẹ nhàng như mèo vậy, không nghe thấy tiếng động gì luôn?"
Tiểu Bát trả lời qua loa vài câu, có vẻ e dè, giọng nói rất khẽ.
"Lao đầu có dặn dò, quý nhân dù thân đang ở tù, nhưng chưa chắc không có ngày khôi phục lại quyền lực. Chúng ta phải chăm sóc cẩn thận, có yêu cầu gì không quá đáng thì cứ nói."
Hựu Niên liếc mắt nhìn hắn một cái. Không biết vì sao, lại chăm chú quan sát hắn một hồi lâu mới thu ánh mắt về.
Tiểu Bát cười cười: "Quý nhân chờ một chút, ta gọi mấy huynh đệ vào giải sầu cho ngài." Sau đó quay sang hỏi ta: "Cần mấy người?"
Ta vội đáp: "Gọi năm sáu người đến trước đi!"