Hắn hạ mắt nhìn thấy, vậy mà lại vươn tay, đẩy cả đĩa cá đến trước mặt ta.
Ta lập tức vui vẻ ra mặt: "Cảm ơn ca! Ta để lại đầu cá và đuôi cá cho huynh, phần bụng thịt thì ta ăn nhé!"
Tù hữu ca không nói một lời, cũng không gắp thức ăn, chỉ co chân trái lại, đặt bát cơm lên đầu gối mà ăn.
Động tác cầm đũa của hắn rất cứng nhắc, ta nhìn không rõ, chỉ cảm thấy hắn ăn rất chậm, mỗi lần chỉ gắp được vài hạt cơm.
"Hay để ta đút huynh nhé? Không thì bữa này huynh phải ăn đến khi trời đất hoang tàn mất."
Bả vai hắn thoáng cứng lại, rồi lập tức cúi đầu vào bát, ăn từng miếng lớn.
Sau khi ăn xong, hắn chậm rãi chống tay xoay người vào vách tường, quay lưng về phía ta.
Ta tò mò thò đầu ra: "Huynh muốn đi tiểu à? Ngồi thế sao được? Có cần ta đỡ dậy không?"
Hắn cứng đờ như tượng đá, không nhúc nhích, chỉ co hai tay lại, bịt kín đôi tai.
Ta phá lên cười.