Nhưng ta, một nữ hán tử mạnh mẽ kiêu hùng, trên giường cũng không thể nhận thua!
Dốc hết vốn liếng từ các tiểu thuyết trước đây, thử nghiệm tất cả các chiêu thức đã học được.
"Run cái gì?" Ta cắn môi hắn cười nhạo. "Ban nãy còn mạnh miệng lắm cơ mà?"
Đúng lúc này, ta cảm nhận được một giọt nước mắt rơi xuống mặt mình.
Sau đó...
Đến lượt ta run rẩy.
Hắn càng lúc càng gấp gáp, vừa khóc, vừa cố chấp vùi đầu tiếp tục.
*
Tin vui: Hai mươi bảy tuổi, cuối cùng ta cũng "ăn thịt" được rồi.
Tin buồn: Đau lưng mất hai ngày mới xuống giường được.
*
Cái tin đồn "Thừa tướng ban ngày hoang dâm, ban đêm gọi nước ba lần" mọc cánh mà bay khắp đại doanh chủ tướng.
Ta có hơi xấu hổ, nhưng không cảm thấy mất mặt.
Trên đời này ta chẳng còn ràng buộc, có thể gặp được người mình yêu, đó là niềm vui to lớn nhất.
Bất kể người khác có cười sau lưng thế nào, ta chẳng để tâm.
*
Người duy nhất khó dỗ dành, là Phương Thế Hữu.
Mặt hắn như đưa đám, ngày ngày lang thang như hồn ma vất vưởng trong đại doanh chủ tướng.
Mỗi lần nhìn thấy Hựu Niên, hắn hận không thể hóa ánh mắt thành phi tiêu, b.ắ.n Hựu Niên thành tổ ong vò vẽ.
Mỗi lần nhìn thấy ta, hắn toét miệng khóc rống.
"Một đại mỹ nhân như tỷ tỷ ta! Người mà ta trân quý nhất! Hắn mới đến nửa tháng mà đã cướp mất rồi!"
"Áo lót tình yêu của ta cũng đã tặng rồi! Rõ ràng tỷ đã nhận lấy rồi!"
Không phân biệt được hắn khóc thật hay đang bày trò nữa.
Ta cười dở khóc dở, nói:
"Hay ta trả lại áo cho ngươi?"
Phương Thế Hữu nghiến răng:
"Trả cái gì mà trả? Tỷ cứ mặc vào, sưởi ấm người cho tốt, ngày ngày lượn lờ trước mặt hắn! Tức chếc con gấu kia cho ta!"
Hahaha, như một đứa trẻ vậy.
*