Ta há hốc mồm, cứng lưỡi đến mức nói không thành lời.
"Hựu... Hựu Niên, huynh... huynh đang làm gì vậy?"
Hắn xõa tóc đen nhánh, trong ánh mắt đong đầy ý cười, dịu dàng như năm đó.
"Những ngày qua, ta nghĩ mãi, nghĩ đến cả ngày lẫn đêm. Rốt cuộc ta đã thay đổi đến mức nào... mới khiến Tiểu Ngư của ta không dám nhìn thẳng vào ta lấy một lần?"
"Chẳng lẽ ta phải quỳ xuống, hay là tự tay bẻ gãy chân phải này thêm lần nữa?"
"Nếu chỉ có khi đau đớn, mới có thể khiến nàng đến gần ta hơn một chút... thì dù phải làm gì, ta cũng chấp nhận."
Hắn đưa tay về phía ta, ta theo bản năng nắm lấy, lập tức bị kéo vào lòng.
*
Hơi thở phả vào hõm cổ ta, nóng rực.
Hắn thở dài một hơi.
"Quả nhiên chỉ có như vậy, nàng mới chịu gần gũi ta một chút."
Hai má ta nóng ran như có thể rán trứng, tim đập loạn nhịp, cảm giác tê dại, ngứa ngáy, lại sảng khoái này khó mà diễn tả thành lời.
Ta như vừa nhận thức lại chính mình, tay run rẩy, lòng hoang mang nghĩ xem liệu có phải ta có ham mê đặc biệt nào đó không?
Thậm chí ta còn có chút muốn xé áo hắn ra!
A a a cứu ta với! Ta đang nghĩ gì vậy?!
*
Cố gắng hồi phục lý trí, ta bặm môi, cứng ngắc nói một câu:
"Không cần làm vậy... Chỉ là đã lâu không gặp, nên có chút xa lạ thôi."
Hắn chậm rãi đưa tay lên, che mắt ta lại.
"Vậy còn thế này?"
Ta nhẹ nhàng chớp mắt, hàng mi khẽ quét qua lòng bàn tay hắn, nhột nhột.
Ta nghe thấy tiếng hắn vung tay, thổi tắt hết nến trong phòng.
Ánh sáng cuối cùng cũng biến mất, bóng tối hoàn toàn bao trùm.
Hắn thả tay ra.
*
Hơi thở của hắn, lẫn vào hơi thở ngày càng hỗn loạn của ta.