Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối Chương 30: Chương 30

[Cập nhật lúc: 12:31 05/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối - Chương 30: Chương 30 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Lúc đó ta nghĩ, quân Trấn Bắc dù gì cũng là quân chính quy, cứ bám theo trước đã.  

 

Rồi ta phát hiện, điều kiện vệ sinh trong quân doanh quá kém, binh sĩ bị thương chếc vì nhiễm trùng còn nhiều hơn chếc vì đao kiếm.  

 

Thế là ta chế ra băng garô cầm máu, điều chế dung dịch sát trùng.  

 

Sau đó, ta thành lập đội ngũ y tá, dạy họ cách khử trùng, băng bó và khâu vết thương.  

 

Dùng thuốc sát trùng lau sàn, hồi sức tim phổi, cầm m.á.u động mạch bằng cách thắt nút gần tim, dùng nước muối sinh lý để sát khuẩn ngăn nhiễm trùng...  

 

Những điều này ở kiếp trước chỉ là kiến thức phổ thông, bất cứ ai từng đi học đều biết.  

 

Vậy mà ở đây, ta lại trở thành truyền kỳ trong miệng các tướng sĩ, bị gọi là “thần cơ diệu toán, khôn ngoan đến mức quỷ thần cũng khó lường.”  

 

Kiếp trước, ta chưa từng có kế hoạch nghề nghiệp rõ ràng, cũng chẳng biết bản thân mạnh ở đâu, yêu thích ngành nghề nào.  

 

Cứ sống kiểu làng nhàng, chắp vá qua ngày.  

 

Nhưng đến nơi này, con đường nghề nghiệp của ta lại trở nên sáng tỏ chưa từng có.  

 

Ta dường như đã tìm lại được chính mình—một bản thân rực rỡ ánh hào quang.  

 

Ta đem toàn bộ những gì đã trải qua kể cho hắn nghe, kể về Phương Thế Hữu, về những huynh đệ xuất thân thổ phỉ của ta.  

 

Kể từ đêm khuya cho đến khi trời hửng sáng.  

 

Kể đến mức củ khoai lang trên lò cũng cháy khét một lớp vỏ ngoài.  

 

Chỉ khi ngáp một cái thật dài, ta mới phát hiện Hựu Niên đã ngủ thiếp đi.  

 

Hắn tựa lưng vào ghế, ngủ rất yên tĩnh, quầng thâm dưới mắt đậm đến mức có thể thấy được sự mệt mỏi tích tụ bao ngày.  

 

Tay hắn vẫn nắm chặt lấy vạt áo ta, như thể vẫn sợ ta chạy mất.  

 

Ngực ta căng lên một cảm giác chua xót.  

 

Ta đỡ lấy đầu hắn, kéo vai hắn, giúp hắn nằm ngay ngắn trên giường.  

 

Chiếc ống tay áo này không rút ra được, ta cũng không dám rút nữa.  

 

Ta đá giày xuống, cứ thế một cách bừa bãi, chẳng ra dáng gì cả, nằm xuống bên cạnh hắn. 

 

28

 

Tối mùng Ba, ta theo đội tuần tra rời doanh trại.  

 

Trời chưa sáng đã xuất phát, đến khi trời tối nghe hiệu lệnh mới quay về.  

 

Ta tránh mặt Hựu Niên.  

 

Nếu không, hắn cứ ngày ngày đi theo sau ta, khiến lòng ta rối như tơ vò, đêm mất ngủ, ban ngày lại lơ đễnh thất thần.