Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối Chương 29: Chương 29

[Cập nhật lúc: 12:31 05/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối - Chương 29: Chương 29 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Hắn tựa như trở lại dáng vẻ năm xưa chỉ lặng lẽ ngồi đó, chăm chú nhìn ta, không nói một lời.  

 

Nhưng ta lại không còn là ta của ngày trước nữa.  

 

Giữa tiếng đậu phộng rang trên lò than nổ lép bép, ta cũng chẳng thể nghĩ ra được một câu nói thích hợp nào.  

 

Khó khăn lắm mới mở miệng hỏi được một câu.  

 

"Những kẻ hại nhà huynh năm xưa... bây giờ thế nào rồi?"  

 

"Mấy tên hoạn quan Đông Xưởng nhúng tay vào chính sự, đã bị ta xử lăng trì. Ta sai người lạng từng nhát d.a.o xuống chúng."  

 

"Ba đại doanh ở kinh thành, từ trên xuống dưới, ta đã thanh tẩy một lượt."  

 

Da đầu ta tê rần, vội vàng gật đầu:  

 

"Chúng đáng tội cả."  

 

Hắn cúi mắt, nắm chặt chén trà trong tay.  

 

"So với trước đây, Tiểu Ngư ít nói hơn rất nhiều..."  

 

"Khi ấy, mỗi đêm nàng đều có vô số chuyện để kể cho ta nghe."  

 

Mặt ta nóng bừng, ngón chân muốn cào xuống đất.  

 

"Hồi đó bị nhốt lâu quá, có lẽ là bị chứng lo âu nhẹ, không nói chuyện thì trong lòng sẽ bứt rứt không yên... Cũng không hẳn là bệnh gì, ra ngoài rồi thì đỡ hơn nhiều."  

 

Có lẽ không hiểu chứng lo âu là gì, hắn chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.  

 

Trong trướng lặng như tờ.  

 

Cả hai chúng ta đều ngồi trên ghế lớn, cách nhau ba bước, cuộc trò chuyện vốn nên thân mật, bây giờ lại xa lạ đến không tưởng.  

 

Thế nhưng, những gì mãi canh cánh trong lòng, luôn là những điều không thể quên đi.  

 

Hắn chậm rãi đặt tay phải lên đầu gối.  

 

"Tiểu Ngư, chân ta đau." 

 

Ta vội đứng dậy:  

 

"Ta đi gọi thái y cho huynh!"  

 

"Đau lắm, đau đến mức một khắc cũng không nhịn nổi nữa."  

 

Thế là ta kéo một chiếc ghế nhỏ lại gần, ngồi xuống trước mặt hắn như ngày trước, đặt tay lên chân hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.  

 

Thực ra ta có biết gì về xoa bóp đâu?  

 

Khi đó, ta chỉ giữ trong lòng một nỗi bực bội—hắn càng tỏ ra bất cần, ta lại càng muốn chăm sóc hắn cho ra hồn!  

 

Hắn cứ như kiểu "chân này phế rồi, sống chếc tùy ý," làm ta tức đến phát điên, thế là hễ có cơ hội, ta lại lôi ra xoa bóp cho hắn.  

 

Lúc ấy tối om không ánh đèn, hai người vừa chuyện trò vừa cười đùa.  

 

Còn bây giờ, người cũ gặp lại, chẳng nói được câu nào.  

 

Sự xa lạ này nhanh chóng bóp nghẹt cả hai chúng ta.  

 

Hắn khẽ nuốt xuống, đến khi lên tiếng lại, âm giọng đã nghẹn đến mức không kìm được.