Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối Chương 28: Chương 28

[Cập nhật lúc: 12:31 05/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối - Chương 28: Chương 28 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.space. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.space bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Ta vội vã ngăn lại, quyết định liều một phen, xem có cứu được người không.  

 

Sau khi cố gắng cầm máu, ta lại pha nước muối rửa sạch ruột cho Phùng Túc.  

 

Đến lúc khâu lại vết thương, đám hộ sĩ có tay nghề thêu thùa tốt thì mặt mũi tái mét, thường ngày chỉ khâu giày vá áo, nào ai dám khâu da thịt người sống?  

 

Ta run bần bật cầm kim chỉ, lại sợ vết thương của hắn bung ra gây nhiễm trùng, nên khâu đi khâu lại tận hai lượt.  

 

Kết quả, sẹo trên bụng hắn dày cộm như con rết.  

 

Đến giờ, các đại phu trong trướng y quan đều đã học được cách cắt lọc hoại tử, khử trùng và khâu vết thương, còn ta thì dùng Phùng Túc làm ví dụ phản diện để giảng dạy.  

 

Thấy hắn khoe vết sẹo to bằng ngón tay, ta vừa xấu hổ, lại vừa tự hào.  

 

Đám đàn ông trên bàn tiệc ngồi khô cả họng, chẳng có chủ đề nào để nói.  

 

Thế là bắt đầu nói về ta, kể nhiều chuyện còn hay ho hơn cả ta tưởng —nhiều góc nhìn ta chưa từng nhận ra về chính mình.  

 

Cười cười nói nói một hồi, ta không kìm được mà nghiêng đầu liếc sang bên trái.  

 

Vị Thừa tướng đại nhân này vẫn đang siết lấy góc tay áo ta, hũ rượu nhỏ bên tay trái đã cạn sạch.  

 

Hắn ngả người ra sau ghế, nhắm mắt, đôi mày nhíu chặt, thoạt nhìn có vẻ rất khó chịu.  

 

Ta khẽ kéo nhẹ tay áo, khiến tay phải của hắn khẽ giật theo.  

 

"Đừng đi."  

 

Hắn bỗng mở mắt, nắm chặt cổ tay ta.  

 

Lúc này ta mới nhận ra, hắn vẫn chưa ngủ.  

 

Chỉ trong thoáng chốc, ta lại thấy trong ánh mắt hắn, hiện lên một sự hoảng loạn chưa từng có.  

 

"Khụ, ta đâu có đi đâu, chỉ là muốn lấy cái bắp giò thôi, cả năm rồi chưa được ăn miếng nào..."

 

Hắn từ từ nở nụ cười, đôi mày ánh mắt bỗng chốc sinh động hẳn lên.  

 

Hắn buông tay ta ra, rồi gọi người mang thêm một phần giò heo lên.  

 

Ánh mắt dõi theo ta không rời một khắc, dịu dàng đến mức quá đáng.  

 

Nhìn bộ dạng ta cầm giò heo hai tay bóng nhẫy mỡ, thế mà ánh mắt hắn lại giống như đang thưởng thức một bức tranh mỹ nhân.  

 

Làm ta xấu hổ không dám ăn thô lỗ nữa, chỉ dám cắt thịt ra thành từng miếng nhỏ, chậm rãi bỏ vào miệng.  

 

"Huynh thay đổi nhiều quá, ta suýt nữa không nhận ra."  

 

Ta nói.  

 

Hựu Niên cụp mắt, lặng lẽ gắp thức ăn cho ta, chậm rãi gấp chiếc khăn lau tay lại thành hình vuông, đặt bên cạnh bát đũa của ta.  

 

Ba năm xa cách, khoảng cách giữa chúng ta đã hóa thành một lớp ngăn cách nặng nề.  

 

Ta không biết nên nói gì, cũng không biết nên đối xử với hắn thế nào mới phải.  

 

Thậm chí ta còn không dám gọi hắn là "Hựu Niên" nữa.