Phương Thế Hữu bùng nổ, lập tức xông lên đẩy hắn ra.
Người thì bị đẩy ra rồi, nhưng tay vẫn chưa chịu buông.
Đôi tay trắng tựa men sứ ấy mạnh đến bất ngờ, giam chặt cổ tay ta, mặc cho Phương Thế Hữu giằng kéo thế nào cũng không tách ra được.
Ngươi là ai hả! Ôm bậy ôm bạ con gái nhà người ta, thế mà cũng gọi là hảo hán à?!
Ta đ.ấ.m chếc ngươi bây giờ!
Thừa tướng? Dù có là thừa tướng cũng không được tùy tiện ôm người khác!
Cái kiểu hành vi hạ lưu này, ở quân doanh của chúng ta phải đánh ba mươi gậy đấy có biết không?!
Lễ nghi đâu?! Vương pháp đâu?!
Phương Thế Hữu siết chặt nắm đ.ấ.m rồi lại buông ra, chống nạnh chửi ầm lên, hệt như một khẩu pháo sắp nổ tung.
Đại tướng quân, ngài quản hay không quản đây?!
Có kẻ ăn h.i.ế.p Tình tỷ của ta đấy!
Xung quanh ồn ào huyên náo, tất cả đều hóa thành thanh âm nền mờ nhạt.