25
Trong quân doanh có đủ loại nhiệm vụ như canh cổng, gác đêm, tuần tra bên ngoài.
Phương Thế Hữu thích nhất là nhận ca tuần tra ngoài thành.
Trời đông giá rét, gió lạnh cắt da cắt thịt, hắn chẳng hề sợ hãi, lúc nào cũng tìm được con mồi trong đống tàn tích dưới chân tường thành, rồi lột da làm thịt nướng ăn.
Ta cười nhạo hắn tham ăn, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến miếng thịt.
Hắn thì chỉ cười hì hì, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bí hiểm khó lường, bỏ lại một câu:
Cứ đợi đấy, huynh đây sẽ tặng muội một món quà năm mới!
Đêm đó tuần tra bên ngoài, chẳng ngờ lại đụng phải một toán thám mã của bọn Đát Hãn đang lén lút vào cướp lương.
Bọn chúng không đông, nhưng dù đã gõ chiêng báo động, b.ắ.n tên hiệu lên trời, viện binh vẫn chậm một bước.
Phương Thế Hữu bị một mũi tên lạc b.ắ.n trúng bả vai, được khiêng thẳng vào quân y trướng.
Lúc ấy trời còn chưa sáng, ta tóc tai bù xù xông lên, cầm máu, rút mũi tên, khử trùng, khâu vết thương lại.
Mấy nữ y sĩ liền ùa tới dọn dẹp m.á.u bẩn và phế liệu phẫu thuật.
Lúc này ta mới dám ngồi xuống một bên, hai tay run lên không kiểm soát được.
Cái tên khốn ấy nghiêng đầu sang nhìn ta, mở to mắt hỏi:
Tình muội, sao muội không khóc?
Ta nằm trên cáng được đưa về đây, vốn chỉ muốn xem thử muội khóc trông thế nào thôi.
Ta chỉ hận không thể cào cho hắn hai phát.
Ngươi mà còn dám ra ngoài mò đồ ăn nữa, ta sẽ bóp chếc ngươi đấy, tên nhãi ranh!
Hắn đ.ấ.m xuống giường cười ha hả.
Tên này là một tên sơn tặc lớn lên trên núi, thân thể rắn chắc, bị thương vậy mà ngày thứ hai đã lồm cồm bò dậy, ngày thứ ba mặc áo bông chạy lăng xăng khắp doanh trại.
Ta đeo hộp thuốc chạy theo sau, vừa chạy vừa mắng:
Phương Thế Hữu, ngươi đúng là đồ ngốc mà!
Vết thương do mũi tên gây ra có hình phễu, ngoài nhỏ nhưng bên trong to.
Nếu tổn thương dây thần kinh, sau này đừng mong nhấc nổi cánh tay lên!
Mau về quân y trướng nằm xuống ngay!
Hôm đó đúng mùng Một Tết, khắp nơi pháo nổ vang trời, đỏ rực tưng bừng.
Doanh trại đầy ắp tiếng cười, ai nấy hớn hở xem ta và hắn rượt đuổi ầm ĩ.
Đến khi Phương Thế Hữu chạy hết nửa doanh trại, lao vào lều của mình lấy ra một thứ, mở ra trước mặt ta.
Ha ha, quà năm mới đây!
Lời mắng còn kẹt trong cổ họng, ta há hốc miệng ngẩn ra.
Đó là một chiếc áo lót bằng lông trắng.
Không có tay áo, không có cổ áo, cũng chẳng ra dáng dấp kiểu cách gì cả, chỉ có mấy chiếc cúc được đính ngay ngắn trước ngực, từng đường kim mũi chỉ dày đặc, cẩn thận vô cùng.
Mắt Phương Thế Hữu sáng rực.
Đây là lông trắng lấy từ nách cáo, nghe nói phần lông này vừa nhẹ vừa ấm nhất, gọi là Hồ Bạch Cừu.
Ta định may cho muội một chiếc áo lông, nhưng mấy con cáo lớn ngoài thành đã bị ta bắt sạch rồi, chỉ còn lại vài ổ cáo con lông còn chưa mọc đủ.
Không gom đủ lông làm tay áo, thành ra chỉ may được một chiếc lót, còn có cả một cái mũ trắng nhỏ nữa.
Tình muội, muội có thích không?
Tình muội, muội có thích không?
Hắn nhìn ta đầy mong đợi.
Ta: "...Ợ."
Há miệng quá lâu, ta không nhịn được mà đánh luôn một cái ợ hơi vì trúng gió lạnh.
Phương Thế Hữu dở khóc dở cười.
Mấy tiểu tướng xung quanh đều quen thuộc với ta và hắn, lập tức nhao nhao hò hét:
Ồ ồ! Phương Tiểu tướng quân tặng tín vật định tình cho Tình nương tử rồi!
Tín vật định tình đấy!
Tình nương tử đừng vội nhận! Đợi hắn gom đủ một bộ áo lông cáo trắng rồi hẵng nói!
Cây trúc cao treo đầy dây pháo đỏ, tiếng nổ đùng đoàng vang bên tai.
Ta ôm chặt chiếc áo lót lông cáo mềm mại, vừa cảm động lại vừa muốn cười.